Âu Dương Chính Thiêm nói xong với hiệu trưởng uy nghiêm rời đi không quên quăng cho hiệu trưởng ánh nhìn sắc bén.
Anh lái xe về Hồng Diện, vô phòng vẫn thấy Mạn Lộ Khiết ngồi chăm sóc cho Ân Thiên Ngọc, anh tiến đến cảm ơn.
- Cảm ơn cháu, giờ trễ rồi chú kêu tài xế đưa cháu về.
Mạn Lộ Khiết gật đầu, xoay qua nói chuyện với Thiên Ngọc một xíu rồi rời đi, trong phòng giờ còn anh và cô, thấy cô cháu gái mình mặt trắng bệch thiếu sức sống, anh thề là anh không tha cho bất kì đứa nào dám đụng đến cháu anh. Anh xuống bếp bưng khay cơm lên cho cô dùng bữa, Ân Thiên Ngọc ngồi dậy ăn từng muỗng rồi lại thôi, quả thật cô không muốn ăn chút nào cả, anh đưa cô ly sữa, cô ngoan ngoãn nhận lấy uống sạch một ly sữa.
Âu phu nhân tức mẹ Âu Dương Chính Thiêm nhận được tin cháu gái mình bị bắt nạt tức tốc kêu tài xế riêng lái xe đến Hồng Diện, thấy bà chủ sốt sắn bước vào bác Mộc đi đến chào một tiếng rồi cùng bà chủ lên phòng. Thấy cháu gái yêu quý của mình nằm trên giường trông mệt mỏi bà tiến đến ôm cô vào lòng, thương xót:
- Là ai dám bắt nạt cháu gái tôi ra nông nổi này, dám động đến người của Âu gia sao, Chính Thiêm con điều tra ra là ai chưa.
Âu Dương Chính Thiêm gật đầu, Âu phu nhân hừng hực lửa giận, mai bà phải cùng anh đến trường một chuyến xem xem đứa nào gan hùm động đến cháu gái bà hết mực cưng chiều này.
Âu phu nhân rất mến và yêu thương Ân Thiên Ngọc, từ nhỏ bà thấy cô là một cháu bé rất kiên cường qua lời kể của Âu Dương Chính Thiêm, khi mới về nhà bà thấy cô gầy tong gầy teo, nên ngày nào bà cũng cho người nấu món ăn dinh dưỡng bồi bổ cho cô bây giờ cô có da có thịt một xíu, bà luôn sắm cho cô những thứ tốt nhất hết mực cưng chiều, bà chưa đánh hay mắng cô một lời nào vậy mà giờ đây có kẻ lại dám bắt nạt cháu bà.
Thăm cháu gái một lát rồi Âu phu nhân xuống phòng khách ngồi uống trà, nói chuyện phiếm với mấy người làm nhưng trong lòng vẫn đang tức giận.
Sang ngày hôm sau, hai con người cao quý mang theo lửa giận đùng đùng kéo cô dậy sửa soạn đi đến trường, không khí trên xe thật đáng sợ trên đầu ai cũng nổi đầy ba vạch đen, cô vội tìm chuyện nói giảm không khí đáng sợ này:
- Hai người sao đi chung với nhau đưa con đến trường vậy.
Sắc mặt hai người càng đen hơn, đồng thanh đáp:
- Đi xử lý những thứ cặn bã
Ân Thiên Ngọc im bặt, thầm phù hộ cho mấy người kia không bị gì, biết sao giờ động đến ổ kiến lửa chúa thì thôi đi giờ kinh động đến tổ ong bắp cày.
Xe đậu trong sân trường, thu hút tất cả học sinh trong sân, ba người bắt nạt Ân Thiên Ngọc cũng từ trên lầu ngó xuống xem, lần lượt Âu phu nhân, Âu Dương Chính Thiêm bước ra, một trong ba người bắt nạt cô nhận ra anh là ai, bọn họ cảm nhận điều không may, tiếp đến Ân Thiên Ngọc bước ra làm cho ba người kia mắt tái mét. Hèn chi bọn họ lại cảm thấy người đàn ông quen mắt không ai khác là người hay đón cháu gái mình trước cổng trường.
Chuyện Âu phu nhân với Âu tổng đến trường làm hiệu trưởng phát sợ, một Âu Dương Chính Thiêm đã đủ sợ giờ thêm Âu Kha Nguyệt ( Âu phu nhân ) càng phát sợ hơn, Âu Dương Chính Thiêm tàn nhẫn, bà còn tàn nhẫn hơn. Hai con người cất bước lên phòng hiệu trưởng.
Trong phòng hiệu trưởng Âu phu nhân đập mạnh lên bàn gằn giọng:
- Ông kêu ba đứa bắt nạt cháu tôi lên đây, cháu gái của Âu Kha Nguyệt tôi mà dám động đến sao, thật to gan.
Một học sinh hớt hải chạy đến lớp Ân Thiên Ngọc, tìm ba người kia.
- Ai là Chu Tử, Ngọc Thoa, Thiên Ý lên phòng hiểu trưởng.
Nghe gọi đích danh ba người kia mặt càng tái xanh hơn, chân bước đi mà lòng thấp thỏm không yên, bước lên phòng hiệu trưởng cả ba đứng ngay ngắn gục mặt xuống.
Âu phu nhân nhìn từng người, lên tiếng phán xét.
- Ba cái thứ tép riu dơ bẩn này mà cũng dám bắt nạt cháu gái tôi sao, cô gái đứng chính giữa lại đây cho tôi.
Chu Tử giật mình mím môi bước lên, Âu phu nhân vương tay tát mạnh vào mặt Chu Tử khiến cô ta chao đảo, một cái tát quả thật không đủ nhưng có hiệu trưởng ở đây bà không làm khó, cũng gọi điện cho cả ba phụ huynh của ba em học sinh. Ba vị phụ huynh nghe tin lập tức đi đến trường, không biết ai mà dám bắt con bọn họ lên hiểu trưởng dạy đời, mẹ Chu Tử bước vô hống hách nói:
- Ai dám bắt con gái tôi lên đây dạy dỗ
- Là tôi
Âu phu nhân chậm rãi lên tiếng
Khí chất của quý bà này thật không dám động đến, mẹ Chu Tử nhận ra đây là ai liền câm miệng lại không hó hé lời nào, hai vị phụ huynh kia thì biết điều hơn, đến nơi giữ trật tự không la om xòm.
Âu Dương Chính Thiêm nhàn nhã ngồi xuống nhìn cháu gái mình đang khó xử ngồi bên cạnh, anh nảy ra ý kiến.
- Ngọc, chú thấy thế này, chú cho ba đứa đó đứng giữa sân trường rồi con tạt nước lại chúng nhé, họ làm gì với con thì con làm lại với họ như vậy.
Ân Thiên Ngọc gật đầu đồng ý, Chu Tử, Ngọc Thoa, Thiên Ý bất mãn không đồng ý cũng phải đồng ý, dám mở miệng là mất lưỡi.
Ba người bọn họ đứng giữa sân trường trước toàn thể học sinh đang đứng hóng drama, Ân Thiên Ngọc được chú xách cho ba thao nước đến bên cạnh, anh cười sâu xa, tạt nước lại là quá nhẹ, tạt nước mới xong một việc thôi.
Ân Thiên Ngọc cầm thao nước lần lượt tạt vào ba người kia, bọn họ chỉ biết cam chịu cắn răng chịu đựng, thật nhục nhã, có vài học sinh còn lấy điện thoại ra quay lại đăng lên diễn đàn.
- Mát không - Thiên Ngọc hỏi
Ba người kia gật đầu oan ức, Âu Dương Chính Thiêm vỗ tay, kéo cháu gái mình lại rồi nói dõng dạc cho từng vị phụ huynh nghe.
- Tôi niệm tình hai người kia biết điều nên tôi sẽ không ra tay, còn cái bà thím la om xòm lúc nãy thì chuẩn bị phá sản đi nhé.
Mẹ Chu Tử nghe đến đây liền van xin khẩn khiết, chồng bả mà biết chuyện chắc sẽ đánh mất thôi thậm chí sẽ ly hôn.
- Tự làm tự chịu
Mọi người cũng tản ra, Âu phu nhân lòng phơi phới trở về Hồng Diện cùng Âu Dương Chính Thiêm.
Ân Thiên Ngọc thì quay lại lớp, ánh mắt mọi người nhìn cô có phần dè chừng, Lục Kiến Hàm đi đến cười nói:
- Lúc nãy chú cậu với cậu và bác gái lúc nãy ngầu bá cháy
- Đúng đó đúng đó
Mạn Lộ Khiết nói thêm.