Suốt một đêm, Âu Thời - công ty quản lí hiện tại của Lâm Uyển Như - phải nhận đến hàng trăm cuộc gọi từ vô số tòa soạn lớn nhỏ, họ đều muốn biết cô ta có cảm nghĩ gì khi hụt vương miện, nhất là khi nó lại rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp của cô ta.
- Lâm đại minh tinh của tôi ơi, em thấy thành quả em tạo ra chưa? - Ly Hân đau đầu đỡ trán, nhìn nữ nhân trước mặt mà chỉ hận không thể làm gì - Rõ ràng em có thể càng nổi tiếng hơn sau khi nhận Ảnh hậu cơ mà? Còn bây giờ thì hay rồi, đến ngồi im cũng không xong, không những danh tiếng của em mà cả cổ phiếu công ty cũng đang 'chơi cầu trượt' kia kìa!
Lâm Uyển Như cắn chặt môi, móng tay dài ghim sâu vào đùi. Chính cô ta cũng không ngờ, từ chối ngôi hậu lại có thể tạo ra một cục diện tiêu cực như thế này
- Chị im đi, chị tưởng tôi muốn rút tên lắm sao?
- Thế thì em nói đi, tại sao đến phút chót rồi còn giở trò? Thành ra ban tổ chức cắt hết các giải còn lại có tên em luôn đó!
Cô ta mở miệng định nói nhưng lại ngậm lại. Làm sao cô ta dám khai rằng chính Dục Phong ép cô ta làm vậy cơ chứ? Anh đem cô đi tế sống luôn ấy mất.
Thấy Lâm Uyển Như không đáp, Ly Hân đành thở dài một hơi rồi nói tiếp
- Cái thai trong bụng em... Chỉ cần Phong tổng cưới em, tin tức đám cưới sẽ đủ mạnh để dập tắt sóng gió này. Em từng đề nghị với anh ta chưa?
- Ừm, chỉ cần có bảo bối này - xoa bụng - Thì em không thiệt được đâu!
Cô ta lộ vẻ đắc ý. Đúng vậy, Dục Phong nhớ lại thì sao chứ? Dù anh chẳng yêu cô ta thì vì trách nhiệm cũng phải rước cô ta qua cửa thôi! Rõ như ban ngày...
Pháp. Hôm nay là lịch hẹn giữa NP và The Feel...
Tiêu Ngạo cùng các giám đốc, trưởng phòng ngồi cùng hai vị tổng tài trong phòng họp, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, nét mặt căng như dây đàn, họ cố gắng thở nhẹ nhất có thể để giảm đi sự tồn tại của mình lúc này. Họ tự hỏi rằng: là ai đem hai vị tổ tông này đặt cùng một chỗ vậy chứ? Hơn nữa ánh mắt kia còn hằm hằm như muốn cầm dao lên đấu với nhau luôn ý!
Cao Lãng và Dục Phong ngồi đối diện với nhau, đôi mắt như superman biết phóng laze, không ngừng đấu đá ngầm lẫn nhau, không ai chịu nhường ai.
...cuối cùng một tiếng cũng trôi qua. Mọi người thi nhau rút khỏi phòng, để lại chiến trường cho riêng hai người.
- Phong tổng, không ngờ anh còn dám tới đây bàn chuyện hợp tác? - dù đồng ý với Thiên Nhi sẽ công tư phân minh nhưng hắn vẫn không nhịn nổi, muốn làm khó anh
- Câu đó tôi phải hỏi anh mới đúng chứ Cao tổng. Không ngờ anh còn đủ kiên nhẫn ngồi bàn chuyện làm ăn với tôi. - anh nhẹ nhàng đáp trả
- Ha, anh nên biết mình có lỗi với Tiểu Nhi. Tôi khuyên anh tốt nhất nên tránh xa cô ấy một chút, dự án này sẽ suôn sẻ hơn.
- Đúng là trong ngành nước hoa, NP không thể sánh bằng The Feel. Nhưng Cao tổng đừng quên, NP vẫn là con cá lớn trên thương trường.
Đúng vậy, dù dự án này thất bại, một mình Dục Phong anh dư sức bỏ vốn ra bù lại hoàn toàn. Anh chính là không thiếu tiền. Cao Lãng hiểu ý liền cười khan một tiếng.
Dục Phong nói tiếp
- Nhưng người tôi yêu chỉ có Thiên Nhi, chắc chắn tôi sẽ giành lại cô ấy.
- Cậu đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi!
Giọng nói đanh thép vang lên. Cửu Hoàng Hiên bước vào trận chiến của hai chàng trai trẻ.
- Ái chà, Chủ tịch Cửu đến rồi sao? Tôi còn đang định đến thăm ông đây này. - Dục Phong chào hỏi
- Hừ! Tôi không cần cậu đến thăm, con gái tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu lần nữa. Hoặc cậu muốn nhập viện như lần trước, tôi sẵn sàng tiếp đón.
- Hahaa, Cửu gia có khác, ngữ khí thật khiến hậu bối sợ hãi đó! - dáng vẻ ngông cuồng, không mang chút 'sợ hãi'
Cửu Hoàng Hiên cau mày. Lâu lắm rồi mới có người gọi ông ta bằng hai tiếng 'Cửu gia' này, nhưng người này lại là người ông không muốn cho biết nhất, vì hắn rất nguy hiểm.
Anh nhìn khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm của ông, người bình thường trăm phần trăm không đoán được gì nhưng anh thì khác
- Cửu gia à, tôi còn biết nhiều hơn cái danh xưng này đó. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ ha!
- Cậu muốn gì đây?
- Tôi không mong chúng ta sẽ chơi bài ngửa đâu!
Anh buông lại một câu mập mờ rồi tiêu sái rời đi. Tiêu Ngạo thấy anh bước ra cũng nhanh chóng nối đuôi, trở lại con Maybach đen sang trọng.
Sắc mặt Dục Phong trùng xuống, lộ ra vẻ u ám, âm trầm. Một thư kí chuyên nghiệp như Tiêu Ngạo có suy luận bằng đầu gối thì cũng hiểu boss đang nghĩ gì
- Phong tổng, anh đoán ra được điều gì rồi sao?
- Phải, nhưng tôi mong nó không phải thì tốt hơn.
- Dạ? - Thư kí Tiêu khó hiểu với câu nói kì lạ của anh. Sếp đang muốn phủ nhận suy đoán của mình sao?
- Cậu nói nhiều quá đó, lái xe mau lên. - anh quát
- Đi đâu ạ?
- Đại học Paris.
Thiên Nhi vẫn đang vùi đầu trong mớ thí nghiệm tìm ra mùi hương hoàn hảo nhất cho cuộc thi.
"Ài, mùi này nồng quá rồi."
"Không đúng, mất luôn mùi hoa hồng rồi."
"Ừm, cái này được nhưng chưa đủ. Còn thiếu cái gì nhỉ?"
Đang bận rộn với mớ suy nghĩ thì một nam sinh bước vào
- Em vẫn chưa tìm ra mùi hương chân ái sao? Thử đến hàng trăm tỉ lệ khác nhau rồi đó?
Thiên Nhi khẽ cau mày vì bị làm phiền, nhưng nhận ra người này là đàn anh cô luôn ngưỡng mộ thì liền bỏ qua. Nolan là người đứng top 1 trong trường, mọi nước hoa anh tạo ra đều nhanh chóng được các tập đoàn lớn gọi mời kí hợp đồng, kể cả The Feel. Cô đã dùng thử nhiều lọ, cô rất thích cách anh phối nhiều loại hương phức tạp vào với nhau để tạo ra sự hài hòa, cân bằng và tinh tế đến tuyệt đối, chạm đến đỉnh cao nghệ thuật chế hương.
- Nolan, anh đến đây có việc gì sao? - cô bất ngờ vì từ trước đến nay hiếm khi anh tới phòng thí nghiệm của trường, anh thường đến phòng thí nghiệm riêng của mình hơn.
- Chẳng có việc gì cả. Anh chỉ tới đây nhìn em thôi! - cười dịu dàng
- Thôi, anh đừng sến vậy nữa, bạn bè mà cứ vậy là em không thích đâu! - vừa đùa, vừa có ý từ chối khéo léo
- Anh không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở bạn bè...
Anh chưa nói hết cô đã cắt ngang
- Được rồi, em không muốn phá vỡ tình bạn của chúng ta đâu.
- Ừm - ánh mắt thất vọng . truyện kiếm hiệp hay
- Dù sao anh cũng đến rồi, hay xem thử giúp em cái này đi, em thấy nó còn thiếu gì đó! - cô gợi chuyện để xóa đi sự ngại ngùng
- Hahaa, anh cũng muốn được chọn đấy! Em là đối thủ của anh.
- Ôi trời, chả nhẽ anh lại sợ một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch như em?
- Được rồi, anh không sợ. Nào đưa đây coi...- ngửi - Ừm, em thử thêm một loại hoa khác xem, lavender chẳng hạn!
- Lavender sao?
....
Trong lúc đôi nam nữ đang rất chăm chỉ học tập thì ngoài cửa sổ, hũ giấm đang chua loe chua loét cả lên.
- Phong tổng à, chắc họ chỉ là bạn bè thôi, nhìn kìa tiểu thư còn đang ghi chép gì đó! - Tiêu Ngạo cố gắng hạ hỏa vị ôn thần
- Ài chết tiệt! Tên ranh con đó, dám đứng gần vợ ông thế, thật muốn cho mày một trận mà! - nổi vạch đen trên đầu, tay áo cũng muốn xắn tới nách luôn rồi1
- Boss à, anh phải nhịn chứ, bây giờ không nên xuất hiện trước mặt tiểu thư đâu!
- Cậu buông tôi ra Ngạo!
"Hic, tôi mà buông thì thể nào sáng mai anh cũng trừ lương tôi đó sếp à!" - Tiêu Ngạo cười khổ, nhưng không dám nói ra
Đúng lúc này giọng nữ sinh vang lên sau lưng hai người
- Anh có phải là Phong tổng của NP không ạ?
Hai người quay lại nhìn cô ta
- Cô là ai?
- À, tôi là Diệp Kha, bạn tốt của Thiên Nhi.
- Cô nói với tôi điều đó làm gì? Tôi đâu có nói tôi quen biết người tên Thiên Nhi? - anh nhíu mày
Diệp Kha lúng túng
- Tại...tại tôi thấy anh nhìn vào bên trong. Chỉ có Thiên Nhi và bạn trai cô ấy ở trong đó thôi, nên tôi đoán anh quen cô ấy.
- BẠN TRAI? - anh nhấn mạnh
- Anh không biết sao? Thiên Nhi nói với tôi rằng cô ấy đang hẹn hò bí mật với đàn anh đó đó!
Dục Phong nheo mắt nhìn Diệp Kha rồi nhìn lại vào trong phòng
- Đi thôi Tiêu Ngạo.
Anh không nói gì thêm với Diệp Kha, liền rời đi.
- Cậu điều tra thêm về cô gái tên Diệp Kha vừa rồi đi. Cô ta rất kì lạ.
- Vâng ạ.
___________
Các chế nghĩ gì về Diệp Kha hôm nay?
Like, vote và tặng quà tui nhe!