Tại khu ổ chuột, hoa tuyết vẫn rơi dày..
Chiếc Maybach đen sang trọng dừng lại trước con hẻm tối tăm. Lãnh Hàn Dục Phong mở cửa ô tô, chiếc giày đen bóng loáng nhẹ nhành đặt xuống nền đất phủ đầy tuyết trắng, rồi cả cơ thể cao lớn từ từ chui ngoài, hai tay nhẹ nhàng xỏ vào đôi găng tay đen bằng da. Ngay sau đó vài giây, Hạo Hiên - cánh tay phải của Dục Phong - nhanh chóng tiến lại, mở dù che cho anh. Dẫn theo 5 thuộc hạ khác, họ tiến vào hẻm, đến trước ngôi nhà có vẻ 'giàu có' nhất nơi này rồi lớn tiếng gọi tên ''Tiểu Cầu, mở cửa''. Nghe thấy tiếng Hạo Hiên, một tên xăm trổ đầy mình, miệng phì phèo khói thuốc liền ra mở cửa.
- Đại ca nay đến đây có việc gì?
- Vào trong rồi nói. - Lãnh Hàn Dục Phong lạnh giọng
- Vâng, mời đại ca
Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc tiếng kêu thất thanh của Tiểu Cầu vang lên:
- Aaaaa, đau quá! Lạy đại ca! Có gì từ từ nói, đừng đụng tay đụng chân! - Hắn sợ hãi van nài dù biết mình có tội
Dục Phong phất tay ý bảo tên đàn em buông tay ra. Tiểu Cầu chỉ đợi thế liền vùng lên muốn chạy. Nhưng chân của hắn làm sao so được với đạn của anh, Chưa được 1 bước thì bắp đùi hắn đã ăn trọn 1 viên đạn bạc kèm theo dòng máu đỏ tươi chảy ra ào ào. Hắn ngay lập tức ngã xuống ôm chân, quằn quại rên lên mấy tiếng như chó sắp bị giết thịt.
- Mày biết tại sao tao đến đây mà! Còn dám lươn lẹo! Có vẻ thời gian qua tao quá hiền lành nên mày mới nghĩ đến việc bán đứng tao đúng không? Mày nên nhớ, đã nằm dưới tay tao thì cắn tao là tội chết!
Hàn Phong gằn từng chữ, ánh mắt sắc lạnh độc ác chiếu thẳng vào nhãn cầu tên phản bội, họng súng nóng bỏng cắm thẳng vào miệng hắn. Tiểu Cầu khóc không ra nước mắt, mặt tái xanh sợ hãi:
- Lạy đại ca! Em biết sai rồi! Em không nên tuồn hàng cho bọn Bạch Hổ! Không nên phản bội đại ca và bang Hắc Long! Không...1
Hắn chưa nói hết thì đã ăn viên đạn thứ hai.
- Chà chà, biết hối lỗi là tốt nhưng nguyên tắc của tao là sai thì phải chịu phạt. Tội của mày chỉ có thể đền bù bằng cái chết!
Anh phán tội hắn sau khi đã tận tay kết liễu hắn. Ánh mắt, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hạo Hiên phía sau nhanh nhẹn đưa cho anh tấm vải trắng. Anh cầm lấy nó lau đi vết máu dính trên chiếc súng quý giá rồi cất lại vào túi.
- Đi thôi, hết việc rồi!
- Dạ!
Dục Phong mở cửa bước ra, một tiếng 'Á' nhỏ vang lên. Ánh mắt lạnh băng ban đầu liền thay đổi trọng tâm xuống phía dưới, dán vào cô bé bán diêm gầy gò.1
.Quay lại 1 tiếng trước..
- Dì ơi, dì ngủ sớm đi nhé, con đi bán diêm lát về sau!1
Đàm Thiên Nhi thường tranh thủ buổi tối mùa đông đi bán diêm để kiếm thêm chút tiền. Tối nay cũng vậy. Cô khoác chiếc áo khoác mỏng duy nhất ra ngoài, không hề có thêm khăn quàng hay mũ len, cả cơ thể khẽ run nhẹ nhưng vẫn ráng nở nụ cười chào dì.1
Hôm nay tuyết rơi dày, vì vậy rổ diêm của cô có vẻ đắt khách hơn hằng ngày. Chỉ sau 1 tiếng đã hết veo. Cô vui vẻ đi dọc con hẻm trở về nhà, vừa đi vừa đếm vài đồng tiền lẻ vừa rồi: ''Chỗ này đủ để mua bánh cho sáng mai rồi, thật tốt quá!''. Bỗng nhiên cô nghe có tiếng động lạ vang lên từ căn nhà gần đây, nghe như thể tiếng súng vậy. Cô sợ hãi tự dặn lòng không nên tò mò việc của người ta. Đúng lúc định quay đi thì tiếng súng thứ 2 vang lên, bản tính con nít trỗi dậy, đã tò mò là phải tìm hiểu cho bằng được. Thế là Thiên Nhi gạt hết lí trí sang 1 bên, chầm chậm tiến lại cửa nhà vừa nãy, ghé mắt qua lỗ khóa lỏng lẻo nhìn vào bên trong. Nhưng chưa kịp thấy gì thì cánh cửa lại bị mở ra, cô giật mình lùi lại phía sau mấy bước. Ánh mắt vấn cố định ngang hàng với cái ổ khóa hồi nãy, chưa kịp nhấc lên thì đập vào mắt cô chính là 1 người đàn ông với khuôn mặt méo mó nằm trong vũng máu đỏ thẫm. Quá sợ hãi, cô kêu lên 1 tiếng 'Á' nhỏ, rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại, nhìn lên trên người đàn ông vừa mở cửa...
..Trở lại hiện tại..
Lãnh Hàn Dục Phong nhìn cô bé gầy gò trước mặt, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và cảnh giác nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng lên vì lạnh. Anh liền ngồi xổm xuống trước mặt cô hỏi:
- Sao nhóc ở đây giờ này?
Bọn đàn em phía sau khóe mắt giật giật, trong lòng đồng suy nghĩ: "Đại ca nói chuyện với con nít sao? Chắc mai trời nắng mất!"1
Thiên Nhi sợ sệt, cẩn trọng nhìn anh nói:
- Cháu... Cháu đi bán diêm... Cháu vừa rồi không nhìn thấy gì hết, mong chú đừng giết cháu...! - Cô bé lắp bắp, lo lắng 1 kẻ giết người không ghê tay như anh sẽ giết người diệt khẩu
- Sao ta phải giết cháu? Thấy thì thấy thôi, dù sao hắn cũng là kẻ xấu, mà đã là kẻ xấu thì phải chịu trừng phạt đúng không! - Anh xoa đầu cô bé, dịu dàng phủi đi mấy bông tuyết trắng bám trên mái tóc đen
Dù sao vẫn là 1 đứa trẻ 8 tuổi, nghe anh nói thế liền tin ngay, gật đầu lia lịa:
- À, ra là vậy!
- Ngoan lắm!
- Chú đẹp trai là cảnh sát sao? Chú tên là gì vậy? - Cô bé ngây thơ hỏi
- Chú không phải cảnh sát!
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh cười hiền với 1 người, khóe môi nâng lên đường cong đẹp đẽ, đuôi mắt hơi nheo lại.
- Chú cười thật đẹp a!
Anh hơi sững người, tự hỏi chính mình anh đang cười sao? Đứa bé này thật đặc biệt mà!
- Nhóc nên về đi, gia đình nhóc chắc lo lắng lắm rồi đó! Có duyên chúng ta sẽ gặp lại! À, lần sau nhớ mặc áo ấm trước khi ra đường nha!
Anh vừa nói vừa nhấc bước rời đi, dẫn theo đoàn đội của mình đi dần về phía chiếc Maybach đầu hẻm.
- Chú đẹp trai! Cháu là Đàm Thiên Nhi! Lần sau gặp lại cho cháu biết tên chú nha!
Thiên Nhi hét lớn 1 câu như lời hứa hẹn sẽ gặp lại. Bởi vì cô bé thấy anh chắc chắn là người tốt, vì chỉ có người tốt mới trừ gian diệt bạo, mới quan tâm lo lắng cho 1 đứa nhóc như cô sẽ bị lạnh. Sống tại 1 nơi dưới đáy xã hội như thế này, ngoài người dì ruột thịt ra, chú là người đầu tiên đem lại hơi ấm cho cô...
Dục Phong đã yên vị trên xế hộp đen của mình: "Đàm Thiên Nhi sao? Cái tên thật đẹp!"