Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 63: Sống chung



Thi xong, tôi nói cho Giáo sư nghe chuyện mình muốn lập công ty. Ngoài dự tính là ông ấy nhiệt tình ủng hộ ý nghĩ này của tôi. Thường thì các Giáo sư đều không mong muốn học trò của mình chần chừ, bọn họ chỉ mong sao học trò của mình có thể tự tay làm dự án đầu tiên.

"Ý tưởng phải dài lâu một chút, có một số người chỉ có thể là thầy trò, còn một số khác có thể làm đồng nghiệp." Giáo sư nói. "Con làm dự án luôn rất nghiêm túc, trước đây thầy cũng định hỏi xem con có muốn làm riêng hay không."

"Thầy, thầy đừng đặt quá nhiều kì vọng vào con. Con chỉ định thử một chút thôi."

"Vậy cứ thử đi, có chuyện gì khó khăn thì nói với Thầy."

Tôi cảm thấy mình cũng khá may mắn, trong khi mọi người tranh nhau oán thán Giáo sư họ thì tôi lại có một người Thầy tương đối dân chủ như thế này. Cũng có thể do tính tôi mềm mỏng, những bạn học khác của tôi cũng đã từng than phiền Giáo sư quá cứng nhắc, cố chấp.

Tết Nguyên Đán năm nay không náo nhiệt bằng năm ngoái, năm ngoái có thêm gia đình chị Hoan. Năm nay, ba mẹ chị Hoan chỉ ghé thăm một lần vào mùng ba. Có thể là bọn họ đã biết chuyện chị Hoan và tôi lật ngửa ván bài nên họ cũng không nhắc đến chuyện của bọn tôi nữa. Năm ngoái, họ còn bàn đến chuyện kết hôn sanh con. Đến khi cô chú ra về, mẹ tôi tìm tôi nói chuyện. Trước đó chị Hoan không đến, bà ấy đã sớm bức bối nhưng không nói ra, đến lúc này mẹ tôi không còn nhịn được nữa. "Con làm Tiểu Hoan buồn?"

"Con đã nói rõ với chị ấy."

Mẹ tôi thở dài. "Hiện giờ mẹ... đúng thật là không thể quản con nữa."

Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của mẹ tôi, tôi hơi do dự, không biết có nên kể chuyện chị Hựu Thanh không. Đến mùng năm, chị Hựu Thanh đến, mẹ Hạ và chị ấy cùng nhau đến. Lúc bọn họ đến, tôi cũng khá bất ngờ.

"Mẹ chị nói phải đến đây." Chị Hựu Thanh kéo tay tôi. "Mấy hôm nay, chị khuyên mẹ chị mãi mà không được, bà ấy nói phải "áp giải" chị đến xin lỗi."

"Hả?"

"Tiểu Hoàn." Chị Hựu Thanh có vẻ bồn chồn. "Nếu chú và dì không chấp nhận, chúng ta phải làm sao đây?"

"À... Mẹ em thích chị, bà ấy vẫn luôn rất thích chị."

"Nhưng mà chị phụ lòng em lâu như vậy..." Chị Hựu Thanh nắm tay tôi. "Chị phải thật cố gắng, cứu vãn lại ấn tượng của cha mẹ em đối với chị."

"Dạ..."

Nói xong, chị Hựu Thanh ôm chặt tôi. "Nhớ em ghê, hình như gặp được em, chị sẽ không mềm yếu nữa."

Chị Hựu Thanh và cha mẹ trò chuyện rất lâu. Lúc cha mẹ tôi trông thấy chị Hựu Thanh, bọn họ kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng. Tôi biết cha mẹ tôi có vướng mắc trong lòng, trước đó chị Hựu Thanh và tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đều thấy hết. Hơn nữa, hiện tại bọn họ vẫn hi vọng tôi chấp nhận chị Hoan, dù sao gia đình chị Hoan và gia đình tôi cũng có giao tình. Tiếp đãi chị Hựu Thanh, cha mẹ tôi cũng chỉ giữ phép lịch sự thôi chứ không thân thiết lắm.

Trước khi cha mẹ tôi nói chuyện với chị Hựu Thanh, bọn họ còn cố tình hỏi tôi. "Con thật sự suy nghĩ cẩn thận rồi à?"

Không biết chị Hựu Thanh nói gì với cha mẹ tôi, thái độ của bọn họ đã mềm mỏng hơn nhiều. Tối nay, chị Hựu Thanh ngủ lại nhà tôi.

"Chị... chị mang theo đồ để thay không?"

"Không." Cha mẹ tôi giữ lại, chị Hựu Thanh cũng không tiện từ chối.

"Vậy mặc đồ của em?"

"Ừm, được."

Chị Hựu Thanh cao hơn tôi, chị ấy mặc quần áo của tôi vào có vẻ ngắn, tuy nhiên cũng không tệ, chị ấy mặc vào trông có vẻ như một trào lưu nào đó. "Vóc người đẹp" đúng là tốt. Lúc tôi đang dọn dẹp giường đệm, chị Hựu Thanh ôm tôi.

"Chị..."

"Trên quần áo đều là mùi hương của em." Chủ nhà thì thầm bên tai tôi.

Lỗ tai tôi đỏ lên. "Dạ..."

Sau khi xác định quan hệ, những khi cả hai tiếp xúc thân mật như thế này, tôi càng xấu hổ hơn.

"Chú và dì nói còn phải quan sát chị thêm một thời gian." Chị Hựu Thanh phả hơi thở ấm nóng vào tai tôi. "Cũng may là có mẹ chị, mẹ em và mẹ chị nói chuyện rất hợp nhau."

"Dạ..."

"Hình như gần đây em ít nói hơn."

Đó là do chị gần em quá, khiến em...

Mặc dù lúc học cao trung tôi không có yêu đương gì nhưng khi tôi sống chung với chị Hựu Thanh, tôi cảm giác như mình quay về cái thời cao trung ngây ngô khi yêu.

Hết kì nghỉ Tết, tôi bắt đầu tích cực hoạch định dự án, tôi không vội vàng mở công ty, tôi muốn thực hiện một vài dự án trước, đúng lúc tôi được mời một chân vào dự án của bạn học. Tự mình lập nghiệp quả nhiên mệt mỏi vô cùng, tôi phải giải quyết mọi chuyện, còn phải lên kế hoạch dài hạn cũng như ngắn hạn. Cho dù là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, tôi cũng phải tính đi tính lại rất lâu.

Một năm làm nghiên cứu sinh này, tôi tích góp được chút tiền. Chị Hựu Thanh cũng rất ủng hộ tôi, thỉnh thoảng chị ấy sẽ đến phòng làm việc thăm tôi. Sinh nhật ba mươi tuổi, chị Hựu Thanh tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Có lẽ là tuổi đặc biệt, Sầm Sầm cũng đến dự, khi cậu ấy đến còn dắt theo một cô bé phúng phính đáng yêu. Cô bé này là con gái của đồng nghiệp cậu ấy, người đó mất đột ngột cho nên cậu ấy nhận nuôi cô bé này. Bé con này cũng khá dính lấy cậu ấy. Lục Lộc Bỉ nuôi tóc dài, phong cách cũng thay đổi rất nhiều.

"Đều do mình, không ngờ lại để cậu rơi vào ma chưởng của Hạ Hựu Thanh." Lục Lộc Bỉ hô lớn.

Quả nhiên... chỉ khi Lục Lộc Bỉ không nói chuyện mới có chút phong độ. A Hiểu đoán là Sầm Sầm cũng có mặt cho nên cậu ấy không dám dắt đàn anh đến. A Hiểu thấy Sầm Sầm nhìn cũng không thèm nhìn mình, chỉ tập trung sự chú ý trên người con gái nuôi của cậu ấy, bấy giờ A Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy người bạn tôi chơi thân đều đến khi bọn họ thấy Hạ Hựu Thanh đều cười cười nhìn tôi. Tiểu Giản còn cố ý mò vào nhà bếp, nhếch mép cười. "Được như ý rồi?"

Có lẽ tâm nguyện hiện tại của tôi chính là sống chung với chị Hựu Thanh, tôi đã không còn tâm nguyện nào nữa. Chỉ có điều khi nghĩ đến chị Hoan, tôi có một tâm nguyện cho chị ấy. Tôi hi vọng chị Hoan có thể tìm được người thích hợp nhất. Tôi cũng có biết chuyện lúc trước của chị Hoan, bạn gái cũ của chị ấy không chịu nổi áp lực gia đình nên đã lấy chồng. Còn chuyện của tôi, tôi cảm giác mình đã khiến chị Hoan bị tổn thương lần thứ hai, tôi hi vọng chị ấy hạnh phúc.

Đến tối lúc đi ngủ, chị Hựu Thanh ôm tôi. Hiện tại, bọn tôi đã sống chung, chị ấy cũng chuyển công tác từ Mĩ về trong nước.

"Ba mươi tuổi, cô bé của chị." Chị Hựu Thanh thân mật nói, chị ấy chăm chú nhìn tôi.

Thật ra mà nói, chúng tôi đã ở chung một thời gian. Ngày đó ở chung, chị Hựu Thanh còn len lén hôn tôi trong phòng bếp, sau đó thì không có "tiến triển" gì nữa. Chị Hựu Thanh nhẹ nhàng ôm tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn thình thịch. Chị Hựu Thanh vuốt ve chiếc lắc tay bằng da màu trắng trên tay tôi. Trước đây, chị ấy đã tặng nó cho tôi.

"Ngày mai, chị đổi cho em cái mới."

"Không sao, em rất thích chiếc này..."

Chị Hựu Thanh khẽ cắn cổ tôi, lưỡi chị ấy liếm một đường đến môi tôi. Những ngày qua, kĩ thuật hôn của chị Hựu Thanh đã tốt hơn rất nhiều, mấy lần trước hôn nhau, chị ấy đều nói là mình không thở được, không biết cách lấy hơi.

Tôi ôm gáy chị Hựu Thanh, rơi vào nụ hôn dịu dàng của chị ấy. "Chị..."

Thật sự nói ra cũng rất xấu hổ, tôi thật sự rất muốn chị Hựu Thanh, tôi muốn chị ấy muốn tôi.

Tay chị Hựu Thanh lần mò vào vạt áo tôi... ư...

Vài lần như vậy, chỉ cần chị Hựu Thanh chạm vào tôi, tôi không chịu nổi ngay. Tôi có thể cảm nhận quần lót mình ẩm ướt, hơn nữa... còn có chút trống rỗng...

Tôi chen chân vào chân chị Hựu Thanh, có phần ý loạn tình mê.

Chị Hựu Thanh nhẹ nhàng đè lên người tôi, chị ấy cởi quần tôi ra. Tim tôi sắp nhảy vọt đến cổ họng rồi.

"Tiểu Hoàn, em muốn không?" Chị Hựu Thanh cắn lỗ tai tôi.

"Dạ..."

Lúc chị Hựu Thanh tiến vào, tôi hơi đau buốt. Chị ấy thấy tôi đau thì không hề động đậy nữa, hôn lên gò má tôi. Sau đó bọn tôi làm thêm vài lần, tôi vẫn có chút đau, động tác của chị ấy vụng về quá. Chị Hựu Thành nằm xuống bên người tôi, chán nản mà ôm tôi. "Tiểu Hoàn... Có phải chị thiếu kinh nghiệm lắm không."

"Thật ra khá tốt..." Tôi cũng không muốn đả kích người yêu mình.

Mấy ngày sau đó, tôi đi công tác. Vừa về đến nhà, tôi đã nghe thấy những tiếng tuyệt a a phát ra từ TV, chị Hựu Thanh ngồi trên ghế salon, lúc chị ấy nhìn thấy tôi trở về thì chị ấy nhanh chóng đứng bật dậy. Khuôn mặt chị ấy đỏ bừng, hô hấp cũng rất nặng nề. Chị ấy bước đến trước mặt tôi, chặn ngang hông bế tôi lên.

Hôm sau lúc xuống giường, chân tôi vẫn còn bủn rủn. Hỏi ra mới biết, những cuộn phim này là do Vưu Đắc gửi đến. Em ấy trông có vẻ là người đoan chính, đẹp đẽ, vậy mà vừa chỉ dạy vừa gửi những cuộn phim đồng tính nữ này cho chị Hựu Thanh.

Kể từ sau khi chị Hựu thanh hiểu biết những chuyện này, tôi cảm giác chỉ cần mình ở nhà là có điểm "nguy hiểm". Mà bản thân tôi cũng có chút không kiềm lòng được, bề ngoài chị Hựu Thanh đều là dáng vẻ cấm dục, nhưng đối với tôi lại...

Sau khi chị Hựu Thanh về nước, trừ ngày thường làm việc ra, chị ấy vẫn được nhà trường mời làm thỉnh giảng. Thỉnh thoảng chị ấy còn mặc vest để lên lớp. Sống lưng Hựu Thanh rất thẳng, mặc vest vào đặc biệt già dặn. Thỉnh thoảng tôi đến đón chị Hựu Thanh tan lớp, tôi đều có cảm giác mình là đại gia, chỉ còn thiếu mỗi việc dựa vào xe chờ chị Hựu Thanh.

Mấy dự án đều rất suôn sẻ, Giáo sư vung tay tặng cho tôi một chiếc xe hơi màu trắng. Giáo sư thích mua xe, trong nhà ông ấy đậu vài chiếc siêu xe, ông ấy cho tôi chiếc này cũng không tệ lắm, đỗ trước cổng trường cũng có rất nhiều sinh viên liếc nhìn. Lúc chị Hựu Thanh đi ra, dường như chị ấy vẫn còn đang trò chuyện với sinh viên, các em ấy cũng đi theo chị ấy đến trước mặt tôi.

"Cô, cô này là?" Sinh viên tò mò hỏi.

Vừa rồi chờ chị Hựu Thanh, tôi còn định tỏ vẻ đáng thương. Bây giờ gặp người lạ, da mặt tôi bắt đầu mỏng lại, tiến hành thu hồi dáng vẻ ngơ ngác bày ra điệu bộ nhà giàu mới nổi. Ngược lại chị Hựu Thanh mỉm cười, ôm vai tôi, nhìn học trò của mình. "Em nói thử xem?"

"À... là cô?" Sinh viên nói ngay.

"Đúng." Chị Hựu Thanh cười thành tiếng. "Chính là cô."

Đợi sau khi sinh viên rời đi, tôi hỏi chị Hựu Thanh. "Chị, làm như vậy có ổn không?"

"Hả?"

"Chính là môi trường học đường, đối với chuyện này..."

"Ừm, sau này chị sẽ chú ý hơn." Chị Hựu Thanh nói. "Chị cũng chỉ nhất thời nảy lòng tham thôi, trước đó chị thấy có vài người ngắm em."

Tôi hơi xấu hổ. "Ừm... Bọn họ nhìn xe đấy."

Đến đèn xanh đèn đỏ, tôi thả phanh, chị Hựu Thanh tự nhiên nắm tay tôi. "Của chị."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv