Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 47: Tụ họp với mẹ Hựu Thanh



Những nhân viên vượt qua vòng phỏng vấn và thi viết có thể bắt đầu làm việc chính thức vào tháng sau nhưng trước đó họ phải được đào tạo.

"Năm trước, Trưởng phòng Triệu vẫn còn huấn luyện thực tập sinh với chúng ta, năm nay cô ấy đã thăng chức rồi." Tổ phó hai của phòng kinh doanh nhìn bảng danh sách nói.

"Mọi người nếu cần tôi giúp một tay, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Tôi nói.

"Không cần đâu." Tổ phó nói: "Bọn tôi nhờ Trưởng phòng Triệu làm mấy chuyện vặt vãnh này, lỡ như Sếp biết thì ông ấy sẽ nghĩ bọn tôi vô dụng đến cỡ nào."

"Đừng nói như vậy." Tên Tổ phó này luôn muốn thăng chức nhưng không lên được cho nên tính tình hay nổi nóng.

Tôi nhìn Tiểu Nguyên, anh ấy vẫn một mực giữ yên lặng không lên tiếng. Tiểu Nguyên đang cúi đầu xem bảng danh sách, mỗi lần nhắc đến chức vụ của tôi, mọi người đều nhao nhao lên, chỉ có một mình anh ấy đơn lẻ. Tôi biết trong lòng Tiểu Nguyên rất để ý, anh ấy và tôi vào làm cùng lúc, năm ngoái bọn tôi cùng nhau thực hiện rất nhiều dự án, kết quả tôi lên chức trở thành cấp trên của anh ấy, tôi đoán trong lòng anh ấy đã sớm cuống cuồng. Tôi cũng không ngờ mình thăng chức, năm ngoái tôi còn lột tóc giả của Giám đốc, chẳng lẽ ông ấy không chỉ dựa vào biểu hiện làm việc của tôi?

Về việc này, tôi không dám hỏi Giám đốc, tôi chỉ sợ ông ấy nhớ lại chuyện tôi "dĩ hạ phạm thượng".

"Tôi đi trước, thứ hai gặp lại." Tôi ngó điện thoại di động, chủ nhà gọi đến.

Chủ nhà đứng ở đại sảnh đọc tờ truyền đơn. Lúc chị ấy đứng chờ, có không ít tên đàn ông len lén liếc nhìn chị ấy. Ra đường với chủ nhà, tỉ lệ người ngoảnh đầu lại nhìn chị ấy luôn rất cao. Tóc dài buông xõa, gương mặt xinh đẹp. Hôm nay chị ấy mặc một chiếc váy tây trang với hai hàng cúc áo song song, kết hợp với giày thắt dây làm cho đôi chân chị ấy trông vừa dài vừa thẳng. Trên cổ tay, chị ấy đeo chiếc lắc tôi tặng, trong lòng tôi có cảm giác như đấy là một kiểu đánh dấu quyền sở hữu.

"Chị Hựu Thanh." Tôi vẫy vẫy tay.

Trong đại sảnh người qua kẻ lại, không biết chị Hựu Thanh có nghe được hay không. Tôi chuẩn bị kêu lần nữa thì chủ nhà ngẩng đầu, đầu tiên chị ấy nhìn tôi mỉm cười, sau đó chị ấy buông tờ truyền đơn trong tay xuống. Tôi cảm thấy chủ nhà rất dễ tính, bất kể chị ấy làm gì nói gì, chị ấy đều mỉm cười trước tiên, còn cười đẹp vô cùng. Được rồi, người đẹp thì làm gì cũng đẹp.

"Xong rồi?" Chủ nhà vươn tay đón lấy túi xách của tôi. "Đói không? Chị đặt nhà hàng, tụi mình ăn xong hãy lên máy bay."

"Vậy bọn mình có tới kịp không?"

"Kịp, chị canh giờ rồi."

"Dạ."

Chủ nhà ăn tối rất ít, chủ yếu là tôi ăn. Buổi trưa tôi chỉ gặm một cái bánh bao, nhịn đói suốt một ngày, tôi đói đến nổi bụng sắp dính ra sau lưng luôn.

"Không vội, từ từ ăn." Chủ nhà nói xong, chị ấy gọi cho tôi ly nước chanh.

Tôi nuốt thịt trong miệng xuống. "Chị Hựu Thanh, chị lúc nào cũng tìm được quán ăn ngon."

"Chị là người địa phương mà." Chủ nhà mỉm cười. "Hơn nữa chị không biết nấu ăn cho nên chị phải mò ra ngoài tìm đồ ăn."

"Cũng may bây giờ có em nấu cho chị ăn." Chủ nhà nói. "Em cực khổ rồi, thưởng cho em một miếng gà hấp."

"A." Tôi há miệng.

Chủ nhà một tay đỡ, một tay đút tôi. "Ngon không?"

"Ngon."

"Món ăn chỗ này khá chính gốc, chị thích cua ngâm rượu ở chỗ này nhất, em ăn thử xem."

Tiếp đó, chủ nhà lau tay rồi gỡ cua cho tôi.

"Tươi ghê, mùi rượu thoang thoảng." Tôi nếm thử.

"Đúng vậy, nước sốt của món này có rượu Thiệu Hưng và rượu đế." Chủ nhà nói xong lại gắp Vịt Bát Bảo cho tôi. "Quán này làm Vịt Bát Bảo không đặc sắc lắm nhưng ăn cũng được, thịt cũng mềm, nguyên liệu tươi ngon."

Tôi ăn một miếng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên. "Món này chắc chắn tốn không ít công sức."

"Nếu em làm, chị cảm thấy em sẽ nấu ngon hơn."

"Chị, chị khen em hơi quá rồi."

"Chờ khi nào em có thời gian rảnh, chị với em cùng học nấu mấy món nơi này. Chị cảm thấy mấy món bản địa dễ tiêu hơn nhiều."

"Được được." Mỗi khi cuối tuần có thời gian rảnh, chị ấy và tôi sẽ nấu này nọ, dĩ nhiên chủ yếu là tôi nấu.

Ăn cơm xong, chúng tôi nhanh chóng chạy đến sân bay. Máy bay bay không lâu, chủ nhà lôi ra mấy thứ chuyên dụng để đi máy bay, ví dụ như tai nghe giải trí với bịt mắt.

Ngồi trên máy bay, tôi nói với chủ nhà được vài câu, tôi đã ngủ thiếp đi. Buối tối tôi tỉnh dậy, đèn đã tắt, tôi đeo gối hơi còn dựa vào đầu vai chủ nhà. Dường như chị ấy cũng đang ngủ, hô hấp rất đều. New York và Thượng Hải lệch múi giờ cho nên khi bọn tôi đáp xuống New York là vào lúc mười giờ sáng. Tôi dồi dào tinh lực, có lẽ là do gần đây tôi thường bay qua Mĩ.

"Tiểu Hoàn, Hựu Thanh, bên này." Bọn tôi vừa ra cổng đã được mẹ Hạ chào đón.

"Đói bụng không? Có phải khẩu phần ăn trên máy bay rất dở không?"

"Cũng tạm."

"Dì chuẩn bị rất nhiều món ăn ở nhà, chúng ta về nhanh nào." Mẹ Hạ vui vẻ kéo cánh tay tôi. "Ăn xong sau đó ngủ bù sẽ không bị lệch múi giờ."

"Dạ."

"Hựu Thanh, con ngồi ghế phụ lái đi, mẹ muốn trò chuyện với Tiểu Hoàn."

Chủ nhà cười. "Mẹ, Tiểu Hoàn khó khăn lắm mới đến đây, mẹ đừng hù em ấy sợ."

"Sẽ không đâu." Mẹ Hạ hừ một tiếng, tiếp tục dán vào người tôi. "Tiểu Hoàn, con gầy nữa rồi. Có phải Hựu Thanh không chăm sóc con tốt không?"

"Dì, con có ốm đâu."

"Dì thấy ốm, con khiến dì đau lòng muốn chết. Dì nghe Hựu Thanh nói con tăng ca suốt tuần."

"Dạ, gần đây công ty con tuyển thực tập sinh cho nên khá bận rộn."

"Công ty gì không nhân đạo chút nào, không bằng con qua Mĩ đi. Dì sắp xếp việc làm cho con, bảo đảm lương tăng gấp đôi."

Chủ nhà bật cười.

"Con cười cái gì mà cười, hai người các con, cứ để một người theo mẹ đi." Mẹ Hạ vỗ vai chủ nhà. "Vô lương tâm."

"Mẹ." Chủ nhà kêu một tiếng. "Mẹ nói gì đó."

"Mặc kệ con. Tiểu Hoàn và mẹ trò chuyện, con đừng xen vào."

"Được được, hai người nói chuyện."

"Không cho phép quay đầu lại."

"Không quay đầu."

Lúc này mẹ Hạ mới vừa lòng mà nắm tay tôi. "Sao?"

Tôi le lưỡi. "Dì, con vẫn chưa có dự định sang Mĩ làm việc, đến khi nào con có ý định này, con nhất định nói với dì."

"Dì về Thượng Hải cho rồi, vậy dì có thể chơi với các con mỗi ngày."

"Nhưng mà chị Hựu Lam..."

"Hừ, con nó thì tự nó chăm sóc, kiếp trước dì mắc nợ nó đã trả đủ rồi, hiện tại là lúc dì tận hưởng cuộc sống người già."

"Dì, dì không già chút nào." Tôi nói thêm. " Lần đầu gặp dì, con còn không nhận ra dì là mẹ chị Hựu Thanh."

Mẹ Hạ vui vẻ sờ sờ má mình. "Thật không?"

"Thật."

"Cũng đúng. Chuyện trong nhà chú đều làm hết cho dì. Người thảnh thơi cho nên có vẻ trẻ trung." Mẹ Hạ giải thích. "Hựu Thanh nhà dì chắc chắn cũng vậy, nó nhất định là làm hết việc nhà cho con ha."

"Chị Hựu Thanh đối xử với con... quả thật rất tốt."

"Tốt là phải rồi." Mẹ Hạ nói xong thì đánh khẽ vào vai chủ nhà. "Không được nhìn phía sau, cứ quay lại nhìn làm gì, không nỡ để Tiểu Hoàn nói chuyện với mẹ?"

"Mẹ..." Giọng chủ nhà mang theo ý cười, còn có chút bất đắc dĩ.

"Con gái ngoan, buổi tối mẹ sẽ trả Tiểu Hoàn lại cho con."

... Buổi tối. Trưởng bối tốt, muốn nói gì nói.

Tôi biết gia đình chủ nhà có tiền nhưng ngờ gia đình chị ấy... giàu như vậy. Biệt thự, có cả hồ bơi, vườn hoa, nghe nói còn có điền sản.

"Chị, gia đình chị giàu ghê." Xuống xe, tôi nắm ống tay áo chủ nhà. Tôi nghèo rớt mồng tơi sắp không xứng nói chuyện với chị ấy rồi.

"Không phải gia đình chị, chúng là của anh rể." Chủ nhà mỉm cười. "Sản nghiệp gia đình anh rể đã tồn tại qua mấy thập niên rồi cho nên anh ấy có dành dụm được một chút."

Những thứ này mà chị gọi là dành dụm một chút? Nguy rồi. Nếu tôi để Sầm Sầm biết, cậu ấy sẽ lại chê cười sự nông cạn của tôi.

"Em là Tiểu Hoàn à." Anh rể chủ nhà là một người đàn ông ngoại quốc cao to, anh ta vô cùng niềm nở. Anh ta nghe tôi sắp đến đã chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần theo phong tục người Trung Quốc. "Đón tiếp không chu toàn, xin hãy lượng thứ."

OMG, trình độ tiếng Trung này, không thể nhận ra anh ấy là người Mĩ.

Tôi đến chơi chuyến này, điều tôi lo lắng nhất là chị Hựu Lam. Lần trước chị ấy đã nhắc nhở tôi tránh xa chủ nhà một chút. "Chị Hựu Lam đâu?"

"Chị ấy chọc giận mẹ, bị mẹ chị đẩy đi phân xưởng trang phục rồi." Chủ nhà nói. "Không biết tại sao chị ấy lại chọc giận mẹ, dù sao bình thường hai người bọn họ thường không hợp nhau."

Không phải vì tôi chứ? Tôi lén nhìn mẹ Hạ, dường như dì ấy hết sức vui vẻ, bận bịu trong ngoài.

"Tiểu Hoàn, con ăn món này nhiều vào, do anh rể con làm đó." Mẹ Hạ gắp thịt cho tôi, anh rể ngồi đối diện cũng lịch thiệp bỏ dao nĩa xuống, mỉm cười với tôi.

"Mẹ, mẹ nhận Tiểu Hoàn làm con gái lúc nào vậy?" Chủ nhà hỏi.

"Không lâu lắm." Mẹ Hạ trả lời xong tiếp tục nói với tôi. "Con ăn thử xem."

Tôi ăn thịt bò trước hai ánh mắt nhìn. "Ngon ghê."

"Quá khen." Anh rể trông có vẻ rất hài lòng, cầm dao lên. "Nếu em thích, anh xuống chiên thêm một miếng cho em."

"Không, không cần, em no lắm rồi." Chính xác là siêu cấp no, tôi no đến nổi muốn ói ra luôn.

Ăn cơm trưa xong, mẹ Hạ bảo tôi đi ngủ, dì ấy nói giữa trưa bọn tôi sẽ đi dạo phố, sau đó uống trà chiều.

Mẹ Hạ cố ý sắp xếp cho tôi một cái phòng công chúa mềm mại. Sau khi tắm xong, tôi vùi mình vào chiếc giường lớn mềm mại, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mặc dù, tôi đã ngủ rất nhiều trên máy bay nhưng có lẽ là do hương liệu trong phòng có tác dụng an thần.

Buổi chiều, chủ nhà đến phòng gọi tôi dậy. Chị ấy đi dạo phố cùng chúng tôi. "Mẹ chị rất sơ ý, chị sợ bà ấy lạc mất em."

Quả nhiên là thành phố lớn tầm cỡ quốc tế, hàng hóa rực rỡ muôn màu, nhìn hoa cả mắt. Tôi hiếm khi dạo phố nước ngoài cũng do thời gian quá gấp rút. Tuy nhiên nếu tôi đi trúng mùa giảm giá, tôi cũng sẽ đi ngắm nghía một phen. Giá cả một số món rẻ hơn trong nước rất nhiều.

Chúng tôi vừa vào một cửa hiệu bánh ngọt thì một giọng nữ truyền đến. "Hạ Hựu Thanh."

Chủ nhà quay đầu nhìn thấy cô gái đó thì sắc mặt chị ấy sa sầm. Lúc này chỉ có chủ nhà và tôi, mẹ Hạ đứng nói chuyện phiếm với người khác ở bên ngoài.

Cô gái này ăn mặc rất thời thượng, vô cùng maverick, lỗ tai phải đeo một hàng đinh. Cô ta ngồi trên băng ghế dài, chân dài chạm đất. Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào nơi tay chủ nhà và tay tôi đang nắm, sau đó cô ta lại bật cười một tiếng."Không phải là cô nói cô không phải là lesbian à?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv