Trên sàn nhà, quần áo trắng lẫn đen quăng ở khắp nơi, mọi không gian ngóc ngách đều vương ra hơi thở tình dục.
Dưới màn đêm oi bức, chỉ còn lại tiếng thở dốc lúc ngắn lúc dài làm người ta đỏ mặt.
Họ đánh trận từ cửa phòng cho đến nhà tắm, rồi từ nhà tắm lăn xuống giường.
Và cũng có một số việc một khi đã vặn tay ga thì khó có thể dừng xe được, cả hai người đều đã trưởng thành, đều hiểu rõ hiện giờ bản thân mình đang làm gì, và những chuyện càng hiểu rõ sẽ càng làm cho con người ta điên cuồng hơn.
Lăn lộn một hồi, Tô Ngộ dịu dàng hôn lên trán lấm tấm mồ hôi của Nghiêm Trì, vừa thân mật vừa lưu luyến.
"Em có hối hận không?"
Nghiêm Trì chống hai tay ở hai bên sườn mặt Tô Ngộ, hắn nhìn từ trên xuống, dựa theo ánh sáng của ánh trăng chiếu rọi mà nhìn anh, khàn giọng hỏi.
"Hối hận chuyện gì." Mái tóc Tô Ngộ ướt đẫm dựa vào lồng ngực đầy mồ hôi của Nghiêm Trì, nhẹ giọng hỏi lại hắn.
"Em có hối hận vì đã tìm một người bạn trai như anh không." Nghiêm Trì hôn lên tóc anh, thở dốc hỏi.
Tô Ngộ cười khẽ: "Không hối hận."
Nghiêm Trì ngẩn người, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Tô Ngộ cười, trông rất đẹp, đẹp như đóa sen tuyết đang nở rộ vậy.
Mà đặc biệt là bây giờ anh còn đang ở dưới thân của hắn.
Nghiêm Trì lại hôn anh, không có ý định buông tha hỏi tiếp: "Vậy sao em lại thích anh."
Tô Ngộ ngơ ngẩn, bỗng lắc đầu: "Em đâu có thích anh."
Còn chưa để Nghiêm Trì phản ứng lại, anh đã rướn người ôm lấy cổ Nghiêm Trì, nghiêng đầu bên tai của hắn rồi cắn cắn vành tai thì thầm: "Em yêu anh mà."
Hô hấp của Nghiêm Trì như nghẹn lại, tông giọng lành lạnh của Tô Ngộ giống như một luồng nhiệt chảy thẳng vào tim, làm tim hắn nóng đến nỗi muốn ngừng đập.
"Thầy Tô này." Nghiêm Trì cúi đầu ngậm môi anh, tông giọng vô cùng quyến rũ.
"Dạ." Tô Ngộ nhướng mắt.
"Ngày mai có lớp dạy không?" Nghiêm Trì ngoài miệng thì hỏi, nhưng cơ thể lại không cho Tô Ngộ lấy một cơ hội để từ chối.
Đôi chân trắng mịn của Tô Ngộ quấn chặt lấy eo Nghiêm Trì, chủ động nhích người sát vào hắn: "... Không có."
Ngay sau đó một đợt sóng tình dồn dập nổi lên, trong phòng ngủ lại vang lên tiếng thở dốc đỏ mặt, kèm theo đó còn là những lời nói xấu hổ mà thường ngày không dám nói ra.
........
Ngoài cửa trời đã sáng, Tô Ngộ bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt nên tỉnh giấc, cả người anh đều nằm gọn trong lồng ngực Nghiêm Trì, chân còn bị hắn đè bên dưới.
Tô Ngộ hôn lên trán Nghiêm Trì, sau đó nhẹ nhàng đẩy con người đang say giấc ấy ra, bước chân trần lên nền gạch trắng, im lặng rời khỏi phòng ngủ mà đi đến phòng khách nhặt quần lót, sau đó đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
Nghiêm Trì vốn đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại reo liên tục đánh thức, hắn nóng nảy trả lời: "Alô?"
Giọng hắn khàn đặc.
"Nghiêm Trì, đang làm gì đấy, không đi làm hả?" Cái giọng rõ lớn của Phí Dương truyền qua điện thoại.
"Ừm." Nghiêm Trì xoay người sờ tới sờ lui trên giường, không sờ thấy người nên mở mắt ra.
Sau khi nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, hắn mới yên tâm nằm lười trên giường.
"Anh nghe nói dạo này chú mày theo đuổi ai đó, bữa trước còn thấy mày không vui, dạo này thì sao, nghĩ thông suốt rồi hả." Phí Dương vui vẻ nói đùa.
Nghiêm Trì: "Ừm, vừa gặp đã thích."
Phí Dương cười ha ha: "Khó kiếm được ai vừa gặp đã thích lắm nha, chắc là người tốt, sao rồi, theo đuổi có khó không, có cần anh đây giúp gì không."
Nghiêm Trì nhếch môi: "Không cần, em theo đuổi được rồi."
"Gì?!!!" Phí Dương há hốc mồm, "Vừa hôm qua bọn Tiểu Dương còn bảo mày mới theo đuổi người ta mà, sao nay xong rồi? Làm gì nhanh dữ vậy?"
Nghiêm Trì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng chảy, lập tức nói: "Thôi, người sắp ra khỏi nhà tắm rồi, không nói chuyện với anh nữa."
"..." Cằm Phí Dương mém chút rớt xuống đất, "Đừng có nói mày dùng vũ lực nha."
Nghiêm Trì siết chặt điện thoại, tức giận nói: "Nếu em làm vậy, thì giờ này không có ở đây nói chuyện với anh đâu."
Phí Dương cười: "Ờ cũng đúng, anh Nghiêm giỏi thật, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì chỉ có hú hồn, có thời gian nhớ dẫn ra giới thiệu với mọi người đó."
"Được, em sẽ nói lại với em ấy sau." Nghiêm Trì đáp ứng, trong nháy mắt nhấn tắt cuộc gọi.
Tô Ngộ cả người ướt đẫm nước bước khỏi nhà tắm, đang cầm khăn lau mặt của Nghiêm Trì lau tóc.
Nhìn thấy Nghiêm Trì đã thức, anh hơi sửng sốt hỏi: "Anh đói bụng hả, để em xuống dưới thay quần áo cái, rồi sẵn nấu cháo luôn."
Nghiêm Trì nhìn cái khăn lông mới mua bị Tô Ngộ lạnh lùng lấy đi lau tóc, hắn mấp máy môi, cuối cùng ngậm miệng dời mắt nhìn hướng khác.
"Không cần xuống đâu, trước cửa có cái túi, em mở ra xem đi." Nghiêm Trì chống tay ngồi dựa vào đầu giường, cái chăn trên người cũng tuột xuống, để lộ nhiều dấu cắn chồng lên nhau.
Nghiêm Trì lấy tay sờ khắp người, cười nói: "Tô Ngộ, em là cún đó hả?"
Tô Ngộ đang xách túi vào phòng ngủ, nghe được lời của Nghiêm Trì rồi nhìn thấy những dấu vết trên người hắn, trong phút chốc tai đã đỏ lựng.
Anh giật giật môi, nhớ lại mấy lời đêm qua Nghiêm Trì đã nói.
"Em bảo em yêu bạn trai em, mà xương quai xanh của bạn trai em không thèm hôn."
"Em bảo em yêu bạn trai em, mà cơ bụng sáu múi của bạn trai cũng không thèm liếm."
"....."
Rõ ràng là anh làm theo lời hắn nói, mà giờ lại thành lỗi của anh đấy.
Tô Ngộ mím môi, rũ mắt, im lặng mở túi đồ trong tay, vừa cầm đồ ra đã biết đây là nhãn hiệu quần áo anh hay mặc, làm cho lòng cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Ngơ ra làm gì, đi thay đồ đi." Nghiêm Trì thấy anh đứng ngơ ra nên mở miệng nhắc nhở.
"Anh..." Tô Ngộ giơ bộ quần áo ra ngắm, trông thấy kiểu dáng bộ đồ giống hệt như bộ anh đã từng làm ố lúc ăn xiên que mấy hôm trước. Anh lại ngơ người, bỗng nhận ra điều gì đó rồi nói: "Ngày hôm qua anh đi ra ngoài, là đi mua quần áo cho em hả."
"Ừm." Nghiêm Trì ngước mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, cười xấu xa nói: "Cảm động à? Nếu cảm động vậy em nghĩ xem nên báo đáp anh thế nào?"
Tô Vũ nhìn xuống, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, đôi môi hé mở, nhẹ giọng thốt ra: "Em mệt."
Nghiêm Trì bỗng thấy tức cười: "Em mệt cái gì, bạn trai em ngày hôm qua chạy cả ngày bên ngoài, tối về còn hầu hạ em cả đêm. Cả quá trình em chỉ có nằm, nằm bò, được anh ôm, có làm gì cũng không cử động nhiều quá. Giờ so anh với em thì ai mệt hơn ai đây?"
Chóp tai Tô Ngộ dưới tóc đen lại thấy nóng rực.
Nghiêm Trì lộ ra đôi chân dài giấu dưới lớp chăn, không nói lời nào kéo người lại đây, xoa lên mái tóc còn ẩm nước của anh, cười nói: "Các em làm công tác giáo dục phiền nhất là chỗ này, mặc hàng hiệu bình dân thì không được, cứ phải có nhiều loại nhiều mẫu. Không chỉ là một ngày mà còn tốn một tháng tiền lương của anh, bây giờ chân của anh vẫn còn nhức mỏi nè."
"...." Tô Ngộ đặt tay lên chân Nghiêm Trì, xoa nhẹ, hé môi nói, "Em mặc đồ rẻ chút cũng được mà."
Lòng bàn tay Nghiêm Trì dịu dàng vuốt ve làn da trắng sữa đầy vết xanh tím, càng sờ càng thích mà cúi đầu hôn xuống: "Không được, da đẹp thì phải mặc đắt."
Trái tim Tô Ngộ bỗng thấy nghẹn, anh không nói lời nào, chỉ quay đầu sang hôn lên mặt Nghiêm Trì rồi hôn lên môi hắn.
"Em xứng đáng mà." Cảm nhận được cái chạm nhẹ trên má, Nghiêm Trì nhướng mí mắt, chân nhanh chóng thoát khỏi tay Tô Ngộ, bước xuống giường.
Hắn đi vào nhà tắm đánh răng súc miệng, rồi đi ra thay một bộ đồ, sau đó đi vào nhà bếp bắt đầu nấu mì.
Tô Ngộ có lòng muốn giúp đỡ, nhưng chỉ thấy trong bếp có một cái nồi nên đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Đi đến phòng khách bừa bộn kia, mặt anh lại đỏ, chỉ đành nhẫn nhịn đi tìm một cái khăn lau cho sạch những dấu vết ái muội dính trên sàn từ cửa phòng cho đến tận phòng ngủ. Sau đó đi thay ga trải giường đêm qua đã làm dơ rồi ném nó vào máy giặt.
Anh còn tiện tay giúp Nghiêm Trì dọn sạch đống quần áo chất đầy trên ghế sô pha.
Nhưng không ngờ anh chỉ vừa nhấc đống quần áo lên, thì đủ loại đĩa được giấu bên dưới đã rơi rớt đầy xuống sàn, tạo ra tiếng động lớn.
Tô Ngộ nhìn chằm chằm vào mấy bìa đĩa có đủ loại hình cô gái gợi cảm, mặt ngây ngốc ra.
Nghiêm Trì ở trong bếp, nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách nên ngó đầu nhìn ra.
Vừa nhìn thấy đống đĩa nhạc rơi đầy trên đất, hắn sờ mũi, giải thích: "Này của Đàm Văn đưa, khụ khụ, cậu ta sợ anh cô đơn nên tặng mấy nữ thần của cậu ta cho anh, nhưng thật ra anh chưa có xem cái gì hết...."
Giải thích xong, thấy Tô Ngộ vẫn không nói chuyện, chỉ giương đôi mắt đen láy nhìn hắn, thế là hắn ngừng chút nói tiếp: "Ừ thì, anh có xem qua một chút."
Tô Ngộ vẫn không nói gì.
Cuối cùng, Nghiêm Trì cũng chịu thua: "Thôi được rồi, anh thừa nhận là đêm qua có dùng mấy tư thế ở trong đĩa."
".... Bột báng." Tô Ngộ giơ ngón tay chỉ vào nhà bếp.
Nghiêm Trì lập tức quay người đi chỗ khác, chỉ thấy hắn đang nhanh tay khuấy trong nồi: "........"
Hắn tắt lửa, bưng nồi ra, lấy thêm hai đôi đũa và hai cái chén nữa.
Tô Ngộ cầm đũa, im lặng ăn mì.
Nghiêm Trì lấy từ đáy nồi ra một quả trứng luộc, hắn để nguội rồi lột vỏ ra bỏ vào chén Tô Ngộ: "Bổ sung protein."
Tô Ngộ nhìn quả trứng trong chén, lại tiếp tục im lặng.
"Không thích trứng luộc cũng hết cách rồi, trong nhà anh chỉ có một cái nồi, cũng không có xẻng hay dầu chiên. Mà dù có đi nữa thì anh cũng không biết làm, em ăn đỡ này đi." Nghiêm Trì xoa xoa ấn đường.
"Thích mà." Tô Ngộ chậm chạp nuốt trôi mì trong miệng, "Chỉ cần anh làm em đều thấy thích."
Nghiêm Trì gõ vào chén Tô Ngộ, cười xấu xa nói: "Thầy Tô nè, trên giường làm người câm, xuống giường rồi cái gì cũng dám nói, thế này là không được đâu nha."
Tô Ngộ ăn một ngụm mì: "....."
Cả người Nghiêm Trì thấy dễ chịu hơn hẳn, hắn ngửa đầu ăn sạch mì dưới đáy chén, đến nước mì cũng húp không còn một giọt.
Hầy, tối hôm qua tiêu hao hơi nhiều sức mà.
Ăn xong xuôi, Tô Ngộ đi rửa chén, Nghiêm Trì đứng trong nhà tắm hút điếu thuốc, hỏi dò ra: "Em đã từng chơi mạt chược chưa?"
"Chưa." Tô Ngộ rửa bát, vặn tắt vòi nước rồi lắc đầu.
Nghiêm Trì dựa vào cửa phòng bếp, không hề ngại ngùng nói ra: "Mấy anh em của anh hẹn anh đi chơi mạt chược, nhưng mục đích chính của bọn họ vẫn là muốn gặp mặt em, vậy em có muốn đi không, nếu em không đi thì anh cũng sẽ không đi đâu."
Nghiêm Trì cũng có mối bận tâm của riêng hắn, những bạn bè hắn kết giao đều có phần không mấy đứng đắn, hiện giờ cũng có một số ít người đã cải tà quy chính, nhưng trên người vẫn khó mà bỏ hết được những thói xấu năm xưa. Thế nên bọn họ và Tô Ngộ không phải là người cùng chung một thế giới, dù nghĩ thế nào cũng thấy Tô Ngộ sẽ không muốn phải giao du với những loại người như vậy.
Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn rất muốn giới thiệu Tô Ngộ với tất cả các bạn bè của mình.
Tô Ngộ lấy khăn tắm của Nghiêm Trì lau tay, không suy nghĩ gì nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Đi chứ."