(Edit: Osu132)
01.
Vậy nên vào một chiều chạng vạng mùa đông, khi Trần Thần tan tầm trở về nhà, ở trước cửa nhìn thấy được Văn Linh đã ba năm không gặp.
Trong lòng Văn Linh ôm theo một cái túi, mặc một cái áo lông thật dầy màu đậm, ngồi xổm ở trước cửa nhà Trần Thần, đôi nhắm mắt cô nhắm lại tựa hồ như đang ngủ, đầu dựa vào cửa, đếm thời gian.
Nhà Trần Thần ở tại lầu một, trước cửa còn có một cái sân nhỏ, lúc đó vừa trải qua trận tuyết đầu tiên của mùa Đông, ngoài sân trắng lóa màu tuyết.
Gương mặt của Văn Linh phản chiếu lại ánh nắng chiều, luồng nhiệt khí phát ra từ hơi thở nhanh chóng tiêu tán vào trong không khí, cái loại trạng thái này khiến cho cô ấy trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng Trần Thần biết đây chẳng qua chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.
Một giây kế tiếp, đôi mắt Văn Linh mở ra, trong mắt có một chút sương mù mê mang bối rối, cô uốn cong người lại, làm ra cái vẻ mặt thật đáng thương.
"Tớ bị gạt rồi, người không có đồng nào cũng không có nhà để về, cầu thu lưu."
Trần Thần nhìn dáng vẻ của Văn Linh, bỗng nghĩ tới con chó nhỏ nhà cô nuôi khi còn bé.
Con chó kia lúc được ôm về thì cũng đã hai ba tháng tuổi, vốn là muốn đem cho người khác, thế nhưng chó nhỏ đã có nhận thức, mỗi lần nhìn thấy Trần Thần thì liền lon ton chạy theo sau, đôi mắt cún ướt nhẹp nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nhìn bộ dạng đáng thương của chú chó nhỏ, dường như nó đang cầu xin cô giữ lại nó, cô bé Trần Thần lòng mềm nhũn, vậy là đem chú chó nhỏ giữ lại, nuôi một lần chính là vài chục năm.
Chú chó nhỏ chậm rãi biến thành một con chó trưởng thành, Trần Thần từ một cô bé cũng từng bước lớn lên, cho đến khi cô lên đến đại học, chú chó lớn đã lại biến thành chú chó già.
Chú chó già đã bầu bạn với cô hơn 10 năm trời rồi cũng có một ngày ngủ say dưới lòng đất, đó cũng là vào cái năm Trần Thần và Văn Linh chia tay nhau.
Kể từ đó về sau, Trần Thần không nuôi thêm một con chó nào khác nữa, cũng không gặp lại Văn Linh thêm một lần nào nữa.
Trần Thần nhìn Văn Linh, thật khó mà không liên tưởng đến quá khứ, nhìn ánh mắt ướt nhẹp của cô ấy lại nhịn không được liên tưởng tới đôi mắt ướt nhẹp của chú chó nọ.
Quả thực đều là ký ức rất lâu về trước.
Khi mà những suy nghĩ đã phân tản đi rồi, Trần Thần nở một nụ cười bất đắc dĩ, móc ra cái chìa khoá mở cánh cửa lớn, rồi lại tiếp nhận vật trong tay Văn Linh.
"Vào đi, bên ngoài trời lạnh."
Văn Linh giống như là đứa trẻ được cho kẹo, lập tức híp mắt cười thỏa mãn đứng lên.
"Thần Thần, cậu thật đúng là một người tốt!"
- - Cái dáng vẻ vô cùng dễ thỏa mãn này cũng cực kỳ giống chú chó nhỏ khi được gãi cằm.
Khó mà trách được Trần Thần lại có liên tưởng như thế.
Nếu như nói con chó nhỏ kia là người bạn đồng hành trong suốt thời thơ ấu của Trần Thần, như vậy, người tượng trưng cho thời kỳ thanh thiếu niên của Trần Thần chính là cô gái có tên Văn Linh kia.
Nhìn một hồi gương mặt người đã lâu không gặp, Trần Thần không yên lòng gật đầu thay cho câu trả lời, cũng không ngăn cản Văn Linh đột nhiên muốn tiến lại gần.
"Thần Thần cậu đang suy nghĩ về chuyện gì vậy?"
Trần Thần mặt mày không đổi sắc, buột miệng nói ra.
"Chó."