Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 86: Phần thưởng muộn



Edit: D

"Vậy điểm của Châu Tự cao như thế là do thầy Trương cho biết trước đáp án?"

"Xì!"

Hai tên con trai trong lớp 11-1 chụm đầu bàn tán, sắc mặt Châu Tự chuyển từ trắng sang xanh, rồi lại trắng bệch. Cậu ta siết chặt nắm tay, hằn học nhìn về phía Quý Hoài.

Quý Hoài đang đứng ở cuối hàng lớp 11-1, cậu nhận ra ánh mắt của Châu Tự, nhưng cậu không thèm để tâm, Trương Vỹ Ý đã bị bắt về điều tra, chuyện Châu Tự làm bậy sớm muộn gì cũng bị đưa ra ánh sáng.

Có điều, vừa xong Quý Hoài lấy ra những chứng cứ đó có lẽ vẫn chưa đủ để chứng minh Châu Tự có liên quan, nhưng dù sao cũng đã công bố bảng so sánh cách giải đề, mọi người chắc chắn sẽ thầm có đáp án trong lòng.

Giống như vừa rồi, đám học sinh bên dưới sẽ lén bàn tán, không ngừng suy diễn, chỉ cần Châu Tự còn ở trường học này thì cậu ta sẽ còn bị soi mói. Nếu cậu ta được giống như Quý Hoài, không quan tâm ánh nhìn của người khác, vậy thì cậu ta đã không làm ra chuyện như vậy.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Châu Tự bị gọi vào văn phòng hiệu trưởng, sau khi cậu ta về lớp thì có loa thông báo: "Phía nhà trường đã điều tra rõ, Châu Tự lớp 11-1, có hành vi gian lận thi cử trong kỳ thi cuối kỳ, nhà trường quyết định hủy bỏ thành tích lần này của Châu Tự, ghi lỗi vào học bạ. Kính mong toàn thể giáo viên và học sinh hãy ghi nhớ khẩu hiệu trường."

Châu Tự về lớp, mặt cắt không còn một giọt máu, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Tiêu Trình lười biếng tựa vào ghế nói: "Chúc mừng, hạng nhất."

"Cảm ơn." Quý Hoài cong mắt nở nụ cười.

Tan học, Quý Hoài cầm cặp sách vội chạy ra cổng trường. Cậu thở hồng hộc giật mở cửa xe ra, thấy mỗi Lục Thất.

"Chú Mặc đâu?"

Lục Thất: "Hoài thiếu gia, cậu không cần bày tỏ sự thất vọng rõ ràng như vậy đâu."

Quý Hoài thu lại vẻ thất vọng trên mặt, lên xe, "Không... chỉ là..." Bây giờ rất muốn nhìn thấy Giang Tử Mặc.

Lục Thất nhanh chóng lái xe về, vừa dừng xe, Quý Hoài lập tức mở cửa xe vọt xuống. Lục Thất ở phía sau gọi với theo, "Hoài thiếu gia! Cặp sách!"

Chớp mắt Quý Hoài đã chạy xa tít mù khơi, Lục Thất đành phải tự mình xuống xe đem cặp sách vào cho Quý Hoài.

Quý Hoài càng chạy càng nhanh, cậu chạy vào trong nhà mới thả chậm bước lại. Cậu thở hổn hển quét mắt nhìn phòng khách một vòng, không thấy người kia đâu.

"Cô Thúy, chú Mặc đâu ạ?"

Cô Thúy: "Ở thư phòng trên lầu, Mặc gia nói, nếu cậu về thì hãy đi gặp cậu ấy ngay."

"Vâng." Quý Hoài gật đầu xông lên lầu.

Lúc cậu tới cửa thư phòng bỗng dưng khựng lại, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, cậu kéo ngăn tủ ra, lật tới lật lui, tìm mãi không thấy hai cái quần da kia đâu.

Chẳng lẽ chú Mặc vứt đi rồi? Biết thế lúc về nên đi mua thêm cái nữa.

Cậu chán nản đóng tủ quần áo lại, đi về phía thư phòng.

"Chú Mặc." Cậu gõ cửa.

"Vào đi." Bên trong vọng ra một thanh âm trầm thấp khàn khàn.

Quý Hoài mở cửa, trong thư phòng chỉ mở một cái đèn cây mờ mờ, chú Mặc đang đứng trước cửa sổ sát đất, nửa thân mình chìm trong bóng tối. Cậu nâng tay muốn bật đèn lên cho sáng.

"Đừng bật đèn, lại đây." Giang Tử Mặc nhìn thấy cậu, nói.

Quý Hoài sửng sốt, chuẩn bị đi lên thì Giang Tử Mặc nói tiếp: "Đóng cửa lại."

Quý Hoài đóng cửa, cả người run lên, cậu nhéo nhéo lòng bàn tay, miễn cưỡng thấp giọng nói: "Chú, chú mặc vào rồi ạ?"

Giang Tử Mặc vốn rất không thích loại quần chật căng này, hắn không hề thấy thoải mái. Nhưng hắn muốn tạo bất ngờ cho nên đã mặc vào từ trước, hơn nữa chỉ mở đèn thật mờ, đứng cạnh cửa sổ tạo dáng hồi lâu mới quyết định được tạo hình hiện tại. Ánh đèn mờ ảo hắt ra từ chiếc đèn cây, cộng với sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ, tôn khí chất của Giang Tử Mặc lên không chê vào đâu được, vừa mê hoặc vừa bí ẩn, khiến cho Quý Hoài lập tức rơi vào cạm bẫy của Giang Tử Mặc.

Hắn dựa vào khung cửa sổ, hơi nghiêng người, bình thản đáp lại Quý Hoài: "Ừ."

Quý Hoài cảm thấy cậu nín thở luôn rồi, tầm mắt dính chặt vào đôi chân thon dài thẳng tắp kia. Giang Tử Mặc dáng người rất cao, mà đôi chân lại càng thu hút ánh nhìn của người khác. Hiện giờ hắn đang mặt chiếc quần đen bó chặt lại, chất liệu da phản quang sáng lên. Giang Tử Mặc đứng ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, chỉ đứng như vậy thôi, cũng khiến Quý Hoài sinh ra cảm giác cam nguyện thần phục.

Không cần bất kỳ ngôn ngữ gì, chỉ cần Giang Tử Mặc cho cậu một ánh mắt, cậu có thể vượt mọi chông gai, khuynh tẫn thiên hạ.

Giang Tử Mặc thấy Quý Hoài không động đậy, liền khụ một tiếng, nói: "Lại đây."

Quý Hoài chuyển tầm mắt, nhìn vào mắt Giang Tử Mặc, sau đó ngây ngốc đi qua đó. Giang Tử Mặc cứ tưởng Quý Hoài sẽ kích động bổ nhào lên đùi hắn, nhưng không, hắn bày tư thế tạo dáng nửa ngày mà Quý Hoài vẫn ngây người đứng một chỗ, Giang Tử Mặc rất không vui.

"Không phải giành hạng nhất sao? Giữ lời, thưởng cho em." Giang Tử Mặc nghiêm mặt nói.

Quý Hoài bỗng nhiên bừng tỉnh, miệng cậu không nhịn được cười càng lúc càng tươi, cuối cùng cậu cười thật rạng rỡ, đẩy Giang Tử Mặc ngồi xuống chiếc sofa phía sau.

Giang Tử Mặc không phản ứng lại, Quý Hoài liền ghé vào đùi hắn, ngẩng đầu nhìn lên.

"Chú Mặc, thưởng thì phải thưởng cho trót." Tay Quý Hoài đặt lên đùi Giang Tử Mặc, không ngừng sờ tới sờ lui.

Giang Tử Mặc căng chặt toàn thân, lạnh giọng cảnh cáo: "Quý Tiểu Hoài, đừng châm lửa."

Quý Hoài quỳ giữa chân Giang Tử Mặc, tay sờ soạng hai bên chân, tư thế vừa tôn kính lại vừa hèn mọn: "Chú Mặc, để cháu hầu hạ chú một lần."

Đồng tử Giang Tử Mặc co lại, hắn híp mắt ngầm đồng ý để Quý Hoài tự tung tự tác. Hắn tựa vào sofa, toàn thân vừa thả lỏng lại vừa căng chặt, vẻ mặt không gợn sóng nhưng thoáng hiện ra sự ẩn nhẫn. Dường như hắn đang ở giữa lằn ranh mâu thuẫn, một bên là cố gắng khắc chế dục vọng của bản thân, bên kia là cảm giác thỏa mãn khi thấy tư thái phục tùng của Quý Hoài.

Hắn rũ mắt xuống, hầu kết không ngừng chuyển động, lúc Quý Hoài đặt một nụ hôn lên biểu tượng dục vọng của hắn, hắn mạnh mẽ kéo tóc Quý Hoài.

Quý Hoài cúi đầu cười, tiếp tục hôn.

Giang Tử Mặc tựa như rơi vào biển lửa và sông băng cùng một lúc, hưng phấn một cách khó hiểu.

Hai người đều im lặng, một ngồi một quỳ, tất cả sự dâng trào cảm xúc đều được truyền qua nơi tiếp xúc giữa hai người.

Quý Hoài cố gắng làm mọi cách để khiến Giang Tử Mặc thấy thoải mái, Giang Tử Mặc vẫn khắc chế bất động. Hai người duy trì một sự giằng co vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc.

Cho tới khi ở ngoài có giọng Lục Thất vọng vào, "Thiếu gia cậu ở trong đó à?"

Hai người chưa kịp trả lời, giọng nói Lục Thất lại truyền vào, "Thiếu gia cậu có ở trong đó không?" Nói xong liền vặn tay nắm cửa, mở cửa định đi vào.

Giang Tử Mặc nổi giận, lôi cái đèn cây ở bên cạnh quăng mạnh ra xa, "Đis mẹ cậu vào đây thử xem, tôi giết cậu đấy!"

Quý Hoài chuyển động yết hầu, dùng sức mút vào thật mạnh.

Giang Tử Mặc lập tức nắm tóc Quý Hoài, thấp giọng kêu một tiếng.

Quý Hoài ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, ánh mắt lại vô cùng long lanh, cậu nói: "Chú Mặc, đợi thêm một năm nữa nhé."

Giang Tử Mặc chậm rãi giãn mày ra, "ừm" một tiếng.

- --------

Xong chỉ tiêu, chúc các bạn đọc vui vẻ, tôi thăng đây ;;v;;

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv