Edit: Dép
Sự trả thù của Tiêu Thanh Thanh đến rất nhanh, gần như làm cho Hoa gia mất hết mặt mũi, trở tay không kịp. Đêm hôm đó, khắp các mạng xã hội đều đăng tải tin tức Nhị thiếu gia Hoa gia gian díu với chị dâu. kèm theo video quay lại cảnh yêu đương vụng trộm. Tiêu Thanh Thanh dứt khoát cắt đứt quan hệ đến nỗi ngay cả thể diện của chính mình cũng không cần, sau đó còn công bố luôn kết quả giám định ADN.
Cư dân mạng được phen xôn xao, quần chúng ăn dưa đều sợ hãi cảm thán sự thối nát bên trong đám nhà giàu. Tề Nguyệt và Hoa Duẫn Hòa bị ném đá hội đồng, cộng đồng mạng chửi rủa như muốn đem họ trói lên, đóng đinh vào cột thị chúng mới hả dạ.
Tề Nguyệt ngồi trong phòng lướt xem tin tức, bà lạnh lẽo cả người.
Những cụm từ thóa mạ trên màn hình, "tiện nhân", "lăng loàn", "tởm lợm".. làm cho Tề Nguyệt bắt đầu phát run.
Sau lưng Tiêu Thanh Thanh có Tiêu gia, cho nên cô ả không sợ những lời chê bai đàm tiếu ấy, nhưng Tề Nguyệt chỉ có một mình, bao nhiêu năm vẫn là như vậy, tới giờ chỉ có thể xin sự giúp đỡ của một người duy nhất chính là Giang Tử Mặc.
Tề Nguyệt cười khổ, nắm chặt di động đến nỗi tay trắng bệch.
Hoa Cẩm Lăng chờ bác sĩ kiểm tra xong, bảo Hoa Chính Diệu không làm sao cả, anh ta mới đứng lên đi vào phòng Tề Nguyệt. Anh ta đứng trước mặt Tề Nguyệt gọi: "Mẹ."
Tề Nguyệt miễn cưỡng thu lại vẻ mặt, nói: "Hôm nay vừa về à?"
"Vâng, hôm qua nghe tin nên quay về ngay."
Hai mẹ con nhất thời cũng không biết nên nói gì với nhau, Hoa Cẩm Lăng yên lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng, "Mẹ, tội gì phải làm thế?"
Tề Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hoa Cẩm Lăng, anh ta cau mày, tiếp tục nói: "Mẹ là Đại thiếu nãi nãi Hoa gia, ba và ông nội chưa từng bạc đãi mẹ, sao mẹ lại..."
"Con có ý gì?" Tề Nguyệt đứng lên, "Con đang chỉ trích mẹ? Con cũng giống như bọn họ, cảm thấy là do mẹ không biết nhục, leo lên giường cả hai anh em Hoa gia đúng không?"
Hoa Cẩm Lăng càng nhíu mày, nhưng anh ta không phản bác.
Tề Nguyệt cười chua xót, ánh mắt đỏ lên nhìn người thanh niên đã cao hơn bà cả một cái đầu – đứa con trai của bà. "Hoa Cẩm Lăng, con, cha con, và cả những người đàn ông khác trong Hoa gia, đều như nhau cả! Rặt một đám máu lạnh! Nhẫn tâm!"
"Mẹ không phải là Tiêu Thanh Thanh, từ lúc mẹ vào Hoa gia chỉ có một mình, Hoa Duẫn Giang nói muốn cưới mẹ liền lập tức cưới vào cửa, hắn đã từng hỏi ý mẹ hay chưa? Hoa Duẫn Hòa nói thích mẹ, sau khi mẹ kết hôn lại chạy vào phòng cưỡng gian!"
"Tôi có thể làm gì đây? Các người đều cảm thấy tôi bò lên hưởng vinh hoa phú quý của Hoa gia, cảm thấy tôi hư vinh, nhưng từ trước tới giờ, tôi chưa từng tình nguyện vào Hoa gia, tôi thà đi nhặt rác cực khổ cũng muốn vào Hoa gia!"
"Mẹ, ba với ông nội đều xem mẹ là Đại thiếu nãi nãi, chưa từng bạc đãi mẹ."
"Con thì biết cái gì? Con là cháu đích tôn của Hoa gia, Hoa Chính Diệu đương nhiên coi trọng con rồi. Nhưng mẹ thì sao? Hoa Duẫn Giang và Hoa Chính Diệu chỉ coi mẹ như một công cụ sinh con nối dõi, còn tên cặn bã Hoa Duẫn Hòa kia, những năm qua đã làm nhục mẹ biết bao lần? Mẹ nói với ai bây giờ? Nói với con được sao? Hay là nói với Hoa Duẫn Giang? Hay là nói với người ông đạo đức giả kia của con?"
Tề Nguyệt rống to: "Sự việc bại lộ, Hoa Duẫn Hòa chỉ bị Hoa Chính Diệu mắng thôi, cùng lắm thì bị tống ra nước ngoài. Còn mẹ? Con có biết trên mạng chửi mẹ thế nào không? Bọn họ bảo mẹ không biết nhục, chửi mẹ dâm đãng lăng loàn, nhưng..." Tề Nguyệt bắt đầu khóc, "Nhưng nếu năm đó mẹ không tới Hoa gia, đời mẹ cũng sẽ không nát bét thế này!"
Hoa Cẩm Lăng yên lặng nghe Tề Nguyệt khóc, cuối cùng nói: "Mẹ, mẹ còn có con."
Tề Nguyệt cười nhạo một tiếng, nhắm hai mắt lại, sau đó co quắp ngồi xuống giường, "Con cũng chẳng khác gì bọn họ."
Hoa Cẩm Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng Tề Nguyệt đã không thèm nghe nữa. Hoa Cẩm Lăng im lặng nhìn Tề Nguyệt lặng lẽ nằm trên giường rơi lệ, cuối cùng anh ta đi ra khỏi phòng.
Tề Nguyệt cười, cảm thấy bao nhiêu năm qua sống như một trò cười.
Ánh mắt vô hồn của bà dừng ở cạnh giường, cuối cùng đột nhiên nhớ ra cú điện thoại mà Giang Tử Mặc gọi.
Năm đó học đại học, cô sinh viên Tề Nguyệt ngây thơ chưa biết mùi đời, có con với Hoa Duẫn Giang. Cuối cùng đành phải tạm nghỉ học một năm để sinh Cẩm Lăng, sau đó mới tiếp tục hoàn thành bài vở. Lần đầu tiên cô gặp Giang Tử Mặc, khi đó cô đã vào Hoa gia được 6 năm, Hoa Cẩm Lăng 6 tuổi, Hoa Cẩm Tú hơn 1 tuổi.
Lúc đó, Hoa Duẫn Giang lạnh nhạt, Hoa Duẫn Hòa khi nhục, mỗi ngày cô đều sống trong lo âu, căn bản không chú ý tới Giang Tử Mặc.
Mà khi Hoa Chính Diệu vừa mới đón Giang Tử Mặc về, ông ta hỏi han ân cần vô cùng chu đáo.
Cho đến ba năm sau, Giang Tử Mặc giết người bị cảnh sát bắt, cô mới ý thức được hóa ra thằng nhóc này thủ đoạn thật tàn ác. Ngay sau đó, Giang Tử Mặc bị đưa vào trại cải tạo, hai năm sau mới được thả ra.
Sau khi đi ra từ đó, Giang Tử Mặc như biến thành người khác. Hắn chuyển ra ở một mình bên toàn biệt thự kia, Hoa Chính Diệu giả nhân giả nghĩa vờ vịt quan tâm vài lần đều bị đuổi về. Sau đó, dần dần không ai dám tiếp cận Giang Tử Mặc.
Năm thứ hai Giang Tử Mặc trở về, có một ngày nọ, Hoa Duẫn Giang ở lại công ty tăng ca, Tiêu Thanh Thanh mang theo Hoa Cẩm Niên về thăm Tiêu gia, trong nhà chỉ còn lại Tề Nguyệt và hai đứa con. Lúc ấy Hoa Cẩm Lăng 11 tuổi, Hoa Cẩm Tú sắp lên 6.
Tối đến, Hoa Duẫn Hòa say khướt về nhà, Tề Nguyệt sợ gã say rượu rồi gây chuyện, cứ trốn tránh gã, nhưng Hoa Duẫn Hòa lại cố ý chạy tới phòng Hoa Cẩm Tú, ôm Hoa Cẩm Tú thân thiết gọi: "Con gái, con gái."
Lúc ấy Tề Nguyệt sợ vỡ mật, người hầu trong Hoa gia có chục người, nếu bị bọn họ thấy, chuyện này liền không giấu được nữa. Tề Nguyệt không kéo được Hoa Duẫn Hòa ra khỏi phòng Hoa Cẩm Tú, Hoa Duẫn Hòa lại còn ôm lấy cô, Tề Nguyệt toát mồ hôi hột, đành phải thấp giọng dỗ dành, cuối cùng kéo người ra phía sân sau.
Tề Nguyệt bị dọa ngu người, để tránh né ánh mắt của người hầu, cô dắt Hoa Duẫn Hòa đi ra hướng biệt thự. Hoa Duẫn Hòa ôm lấy Tề Nguyệt sờ loạn, cuối cùng trực tiếp đặt Tề Nguyệt lên thân cây làm một lần.
Tề Nguyệt bị gã gây sức ép thì mất hết sức lực, không dám lên tiếng. Cuối cùng Hoa Duẫn Hòa giải quyết xong thì vật ra ngủ, còn Tề Nguyệt quần áo xộc xệch nằm trên đất.
Tề Nguyệt nhìn người đang ngủ bên cạnh, lại nhìn căn nhà u tối Hoa gia kia, nháy mắt nổi lên ý định tự sát.
Lúc Giang Tử Mặc tới bên người cô, Tề Nguyệt mới hồi phục tinh thần, cô cảm thấy vô cùng mất mặt, bị một đứa trẻ mười mấy tuổi nhìn thấy chuyện đáng khinh này, cô vô cùng xấu hổ. Giang Tử Mặc chống bâton, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
Bị thấy mất rồi. Đây là ý nghĩ đầu tiên dâng lên trong đầu Tề Nguyệt, cô kinh hoảng ôm chặt quần áo, khẩn cầu: "Đừng nói ra ngoài, xin cậu đừng nói ra ngoài!"
Giang Tử Mặc lạnh lùng nhìn cô, cười: "Nếu muốn nói, tôi đã nói từ sớm rồi."
Tề Nguyệt hoảng sợ: "Cậu đã biết từ lâu rồi?"
"Hoa Cẩm Tú là con của chị với Hoa Duẫn Hòa đúng không?" Giang Tử Mặc thản nhiên nói.
Tề Nguyệt kinh hãi nhìn hắn, mặt trắng bệch. Cô luống cuống, Giang Tử Mặc sao mà biết được? Hắn có nói ra hay không?
Giang Tử Mặc nhìn ra vẻ mặt của Tề Nguyệt, lành lạnh nói tiếp: "Muốn nói thì đã nói từ sớm, chuyện bẩn tưởi trong Hoa gia đâu chỉ có mỗi việc này."
"Nhưng mà chị bị ép buộc." Tề Nguyệt khóc, "Nơi dơ bẩn như Hoa gia, chị không muốn ở đây chút nào hết."
"Nhưng chị lựa nơi khác không được sao?" Giang Tử Mặc đột nhiên nổi giận, quát, "Cút, đừng làm dơ chỗ ở của tôi."
"Chị..." Tề Nguyệt cắn răng đứng lên, nhìn sắc mặt Giang Tử Mặc, rồi cúi xuống dìu Hoa Duẫn Hòa. Cô vất vả kéo Hoa Duẫn Hòa về, không dám nhìn mắt Giang Tử Mặc nữa.
Giang Tử Mặc thấy Tề Nguyệt tốn hơn 10 phút mới đi được một đoạn, đột nhiên lên tiếng, "Tôi có thể giúp chị, không phải giúp chị ra khỏi đây, mà là giúp chị sống sót ở Hoa gia."
Tề Nguyệt bất ngờ quay đầu lại nhìn Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc xoay người đi về.
Sau đó, chuyện của cô và Hoa Duẫn Hòa không bị tung ra, cô không biết có phải Giang Tử Mặc đứng phía sau nhúng tay hay không, nhưng có hai lần, quả thật là phải nhờ vào Giang Tử Mặc, cô mới tránh được kiếp nạn.
Bao năm qua, Tề Nguyệt càng không hiểu nổi Giang Tử Mặc. Bà không biết vì sao Giang Tử Mặc phải giúp mình, Giang Tử Mặc cũng không bắt bà phải làm gì cả, cho tới khi Quý Hoài vào Hoa gia, Giang Tử Mặc mới bảo bà giúp ngăn chặn Hoa Duẫn Hòa.
Nếu nói về người trong Hoa gia cho bà cảm giác an toàn, thì đó chính là Giang Tử Mặc.
Tề Nguyệt vừa sợ Giang Tử Mặc, nhưng đồng thời ỷ lại vào hắn. Lần này bà lại phải nhờ Giang Tử Mặc cứu, nhưng muốn được cứu, phải đáp ứng yêu cầu của Giang Tử Mặc.
Tề Nguyệt bình tĩnh lại, hạ quyết tâm. Cẩm Tú, con không nên trách mẹ, mẹ chịu Hoa gia đủ lắm rồi.
- --------------
Lời tác giả: Lúc trước có vài tiểu khả ái hỏi tuổi, tổng hợp lại một chút cho các bạn tiện theo dõi:
Giang Tử Mặc: 29
Quý Hoài: 17
Hoa Chính Diệu: 70
Hoa Duẫn Giang: 47
Hoa Duẫn Hòa: 42
Tề Nguyệt: 43
Hoa Cẩm Tú: 18
Hoa Cẩm Lăng: 23
Hoa Cẩm Niên: 19