Edit: Dép
Buổi sáng lúc tỉnh dậy phát hiện ra mùa đông đã về, không khí giá lạnh bất ngờ xâm lấn khiến người ta không kịp đề phòng.
Tối hôm qua Lục Thất ở lại đây, cho nên sáng hôm nay Quý Hoài nhờ Lục Thất đưa mình đến trường, không nhờ chú Mặc đưa. Cũng không biết chú Mặc vui hay giận, lúc cậu rời giường, chú Mặc khép hờ mắt nhìn cậu.
"Chú Mặc cứ tiếp tục ngủ đi, đừng thò chân tay ra ngoài, tý nữa cháu lấy cho chú cái túi sưởi."
Chú Mặc nhìn cậu vài cái rồi lại nhắm mắt, dường như là sợ lạnh, rụt vào trong chăn một chút. Chú Mặc không thích mở điều hòa cho nên bên trong nhà có khi còn lạnh hơn bên ngoài.
Quý Hoài mặc quần áo xong thì thả một cái túi sưởi vào lòng chú Mặc, sau đó mới bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Tới lớp học, ánh nhìn lạnh lẽo xung quanh dường như đã tan đi không ít. Từ lần Tiêu Trình và cậu cãi nhau một trận, cậu ta không để ý tới Quý Hoài nữa. Thỉnh thoảng ánh mắt đụng nhau, Tiêu Trình sẽ hừ lạnh một tiếng rồi xoay đầu đi.
Ngón tay cầm bút trắng nõn của Quý Hoài gõ gõ trên tờ đề, tâm trí bắt đầu phân tán. Cậu nhớ tới lời Tiêu Trình nói với cậu lúc đó.
Mắt của anh tôi là do Giang Tử Mặc móc xuống, tôi nói cậu chưa nghe thủng à! Trên tay hắn dính máu, dính mạng người!
Nếu không phải do Giang Tử Mặc tránh được lưới pháp luật, tôi đã tống anh ta vào tù rồi, khiến anh ta cả đời không ra được!
Nếu bảo Quý Hoài không để ý thì là xạo, quá khứ của chú Mặc, trong mắt của người khác thì đó là tàn nhẫn, trong mắt cậu, đó là một vết thương khó lành.
Giống như vết sẹo trên lưng chú Mặc, mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhở chú Mặc, muốn vứt bỏ cũng không thể vứt được.
Quý Hoài thất thần, lúc cậu sực tỉnh thì đã hết tiết.
Tiếng chuông reo vang, phòng học trở nên náo nhiệt, đám con trai dàn hàng đi tới cửa, khoác vai bá cổ nhau hi hi ha ha chạy ra sân thể dục. Cả phòng học sinh động hẳn lên, Quý Hoài duỗi thắt lưng chuẩn bị đi ra ngoài hóng gió cho thư thái đầu óc, miễn cho tiết sau lại ngồi suy nghĩ miên man.
Lúc cậu ra cửa thì đụng phải một người đang tiến vào.
"Ngại quá, xin lỗi." Quý Hoài lui ra sau một bước vội xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của người đó thì cậu ngừng lại.
Người đàn ông trước mắt khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo khoác dài, diện mạo anh tuấn, một bên mắt được bịt mắt che lại.
Người đàn ông kia nhìn thấy cậu thì đồng tử co rụt lại, ánh mắt thoáng hiện lên gì đó, Quý Hoài không kịp nhận ra, chợt nghe y khàn khàn mở giọng: "Bạn học, Tiêu Trình có ở lớp này không?"
Quý Hoài có một dự cảm, một dự cảm mãnh liệt.
"Anh, sao anh lại đến đây?" Tiêu Trình xuất hiện phía sau Quý Hoài, nhìn Quý Hoài rồi chuyển sang nhìn anh trai cậu ta, cậu ta lập tức nhăn mày.
"Thầy giáo gọi điện kêu ba mẹ tới, ba mẹ không có thời gian cho nên anh tới thay." Giọng nói của người đàn ông này như thể bị một thứ gì đó ma sát, khàn khàn rất khó nghe.
"Vậy anh cũng đâu cần tới." Tiêu Trình lại nhìn thoáng qua Quý Hoài, nhăn mặt, "Anh mau về đi, tối về em nói chuyện với ba mẹ sau."
Người đàn ông nở nụ cười, có vẻ như không định đi. Y kéo cổ áo, Quý Hoài thấy mặt y bị gió lạnh thổi vào đã tái xanh.
Ánh mắt của người đàn ông cứ dừng trên người Quý Hoài, Quý Hoài vốn định đi nhưng không hiểu vì sao vẫn chưa đi, một chút dự cảm nói cho cậu biết rằng, bây giờ cậu không thể đi.
Quả nhiên, người đàn ông không nhịn được, lên tiếng: "Tiêu Trình, không giới thiệu bạn học của em sao."
Tiêu Trình không kiên nhẫn, "Bạn học của em không liên quan gì tới anh hết, anh về...."
"Xin chào, em là Quý Hoài." Quý Hoài cười nhàn nhạt, trong nháy mắt, bầu không khí giữa hai người như đã thay đổi.
Ánh mắt của người đàn ông khẽ biến, ý cười trên mặt phai đi một chút, y im lặng nhìn Quý Hoài, sau đó vươn tay ra bắt tay Quý Hoài.
"Xin chào, anh là Tiêu Đồng."
"Anh!" Sắc mặt Tiêu Trình rất khó coi, vô cùng bất mãn nhìn Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng không để ý tới cậu ta, y lấy ra một chiếc danh thiếp trong ngực áo đặt vào tay Quý Hoài, cười nói: "Đây là danh thiếp của anh, anh đã muốn gặp em từ lâu lắm rồi."
Quý Hoài nhận lấy.
Rất nhanh đã hết giờ nghỉ, Tiêu Trình giục giã thêm mấy lần, Tiêu Đồng mới chịu đi. Lúc sắp đi, y còn thoáng nhìn Quý Hoài thêm một chút rồi sau đó mới kéo áo xoay người rời đi.
Quý Hoài im lặng cầm tấm danh thiếp.
Tiêu Trình nhìn Quý Hoài, hừ một tiếng rồi đoạt cái danh thiếp trong tay Quý Hoài, nhưng Quý Hoài đã kịp né, cậu nặng mặt nhìn Tiêu Trình.
"Cậu cầm danh thiếp của anh tôi làm gì, anh tôi... anh ấy đã bị hại thảm thiết lắm rồi, cậu tránh xa anh tôi ra! Các người tránh xa anh tôi ra!"
Quý Hoài biết "các người" mà Tiêu Trình đang nói là ai, vừa rồi cậu nhìn bộ dáng của Tiêu Đồng, không phải cứ tránh xa là có thể thôi tiếp xúc với y, trong mắt y lóe lên một chút gì đó, khiến cho Quý Hoài biết rằng, Tiêu Đồng đang rất muốn tiếp xúc với "chúng tôi".
"Chúng tôi" túc là bao gồm một người nữa, Quý Hoài bực rồi.
Cậu lạnh lùng cất danh thiếp vào túi sau đó bơ đẹp Tiêu Trình, đi về chỗ ngồi.
Tiêu Trình tức giận, cứ cằn nhằn mãi bên tai cậu, nhưng Quý Hoài không thèm để tâm.
Quý Hoài cầm danh thiếp mấy ngày nhưng vẫn không liên lạc với Tiêu Đồng. Tuy đã gặp một lần, nhưng cậu và Tiêu Đồng lúc đó như đang ngầm giao tranh. Cậu do dự vài ngày vẫn chưa gọi điện thoại. Cậu cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, rõ ràng cậu rất muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến chú Mặc.
Mùa đông, trời vô cùng giá rét, không khí lạnh lan tràn khắp nẻo, cả người co rụt hết lại, không khỏi rùng mình.
Hôm đó trời bất ngờ nổi sấm chớp đùng đùng, lúc Quý Hoài còn ở lớp học, Lục Thất gọi điện bảo hôm nay không đón cậu được. Quý Hoài không mấy để tâm, thu dọn sách vở xong xuôi thì bắt taxi đi về.
Lúc cậu về tới nhà trời đã mưa tầm tã, Quý Hoài đóng dù lại mới cảm thấy rét, sau lưng ướt một mảng lớn.
Tay chân cậu lạnh cóng, chạy vào nhà phát hiện không có ai, cậu lại chạy lên trên lầu, vừa định vào phòng gột rửa một chút thì thấy Lục Thất mang vẻ mặt lo lắng đứng ở ngoài phòng.
"Anh Lục, sao đấy ạ?"
Lục Thất thấy cậu, muốn nói lại thôi, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Quý Hoài lo lắng hỏi: "Chú Mặc ở trong ấy ạ?"
Lục Thất thở dài nói: "Tự khóa mình ở trong đấy, cũng chẳng biết ra sao rồi. Cậu cũng không cần lo lắng, cứ để như thế một lúc là được."
Quý Hoài nhớ tới lần trước cũng vào lúc trời mưa, đột nhiên tâm trạng chú Mặc xuống cực thấp, lúc ấy còn chạy vào rừng cây, nếu Quý Hoài không đi theo chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ cũng vì lý do tương tự sao?
"Có thường xuyên như vậy không anh? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lục Thất thấy Quý Hoài lo lắng thì an ủi cậu hai câu, nhưng không trả lời câu hỏi của cậu.
Quý Hoài mím môi, ánh mắt nặng nề nhìn cửa. Cậu không biết vì sao chú Mặc lại như vậy, Lục Thất bảo cứ để chú Mặc như thế một lúc là được, nhưng cậu lo lắm, cậu không biết "một lúc" là bao lâu.
Cậu chỉ biết cậu đang cách chú Mặc một cánh cửa, cánh cửa này ngăn không cho cậu đi vào làm cậu rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Bạn trai cậu gặp chuyện gì, sao lại không cho cậu đi vào?
Cậu... không đáng tin đến vậy sao?
Quý Hoài đột nhiên tiến tới kéo cửa ra, cửa đã khóa. Lục Thất thấy vậy thì nhắc nhở: "Cửa khóa từ bên trong."
Quý Hoài lại gõ cửa, bên trong không có một tiếng động.
"Ầy.. Hoài thiếu gia, cậu cứ để cho thiếu gia bĩnh tĩnh một lát đã..."
Quý Hoài lạnh lùng quay đầu liếc xéo Lục Thất một cái, Lục Thất đành phải nuốt lại lời muốn nói.
Quý Hoài tiếp tục gõ cửa, cậu nghe có âm thanh đồ vật bị ném nện lên cửa, "loảng xoảng choang" rơi vỡ trên mặt đất.
Quý Hoài gõ cửa không được, cậu bắt đầu gọi, duy trì thanh âm đủ lớn để bên trong nghe thấy.
"Chú Mặc, người cháu ướt hết rồi, lạnh quá, chú để cháu vào đi, hắt xì..."
"Chú Mặc, hình như cháu sốt rồi, đêm nay không thể ngủ với chú được nữa, chú sẽ lây cảm mất."
"Chú Mặc."
Cửa "kẹttt" một tiếng, mở ra.
Giang Tử Mặc lạnh mặt nhìn Quý Hoài, nhìn thấy sau lưng cậu đã ướt sũng, sắc mặt càng khó nhìn.
"Lục Thất, trên người em ấy đã ướt sũng nước, cậu mù rồi đấy à?! Cậu không biết dẫn em ấy đi thay quần áo sao!?" Giang Tử Mặc nghiêm mặt nổi nóng với Lục Thất.
Lục Thất: "..."
Tôi... tôi... đúng là tai bay vạ gió mà~
"Hắt xì..." Quý Hoài lại hắt hơi thêm một cái, Giang Tử Mặc mặt nặng như chì, kéo cậu vào cửa.
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại kia, Lục Thất dựng ngón cái like cho Quý Hoài một cái.
"Cởi hết quần áo ra, mau đi tắm đi." Giang Tử Mặc lạnh mặt, lấy quần áo mới sẵn cho Quý Hoài rồi phá lệ bật điều hòa.
Quý Hoài xoa xoa mũi, ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Nước ấm chảy xuống, cậu lại hắt hơi thêm mấy cái. Lúc đóng vòi nước, cậu thầm nghĩ: Vốn là chỉ định diễn một tý, ai ngờ lại thành ốm thật.
Quý Hoài thay áo ngủ bông đi ra, Giang Tử Mặc thấy mũi cậu đỏ bừng, đầu mày nhíu chặt như có thể kẹp chết con kiến.
"Dù mang theo đâu rồi? Nửa cái dù dùng để đánh nhau với quỷ hay gì?"
"Không... gió lớn quá, em vội về gặp anh cho nên mới bị mưa tạt ướt.."
Giang Tử Mặc còn muốn răn dạy thêm mấy câu, giờ lại bị chặn họng, không nói nên lời. Lông mày hắn giãn ra một chút, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ.
"Lại đây, tôi lau tóc cho em."
"Ừm." Quý Hoài đi đến bên giường ngồi xuống, Giang Tử Mặc cầm khăn lau tóc cậu, sắc mặt dù có hơi nặng nề nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.
Quý Hoài nắm tay ngoan ngoãn ngồi, thiếu niên mặc áo ngủ hình chim cánh cụt bông, trước ngực có một túm bông bông trắng trắng mềm mại, nhìn rất giống một con chim cánh cụt béo tròn ngốc nghếch.
Bộ áo ngủ này là do Lục Thất mua, cũng không biết anh có hứng thú ác độc gì, dù sao sau khi mua về, Giang Tử Mặc cầm lên liếc vài cái, chưa nói đẹp hay không, nhưng sau đó lại bảo Quý Hoài mặc vào.
Quý Hoài kháng nghị vô ích, lần nào Giang Tử Mặc cũng lấy bộ này làm áo ngủ cho cậu, mặc mãi thành quen.
Thiếu niên có thể không tự biết, nhưng Giang Tử Mặc lại nhìn thấy rất rõ ràng, Quý Hoài như vậy có bao nhiêu đáng yêu.
Vô cùng khiến người ta muốn ôm vào lòng, sau đó mềm mại lên giường lăn một vòng.
"Chú Mặc, hắt xì..." Quý Hoài xoa mũi lại hắt xì.
Vẻ tươi cười trên mặt Giang Tử Mặc lập tức thu lại, nói: "Để tôi đi lấy thuốc cảm cúm, em lên giường nằm trước đi."
Quý Hoài uống xong thuốc, lui lại bên người chú Mặc, chưa được bao lâu đã ngủ rồi.
Giang Tử Mặc nhìn dung nhan khi ngủ của cậu, khóe miệng chậm rãi cong lên, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Mau lớn lên đi, thiếu niên của chú."