*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dép
Hoa Chi không ngờ mình còn có thể tỉnh lại, cậu vùng dậy, thở dốc từng đợt, cảm giác bị tắc thở trước khi chết làm toàn thân cậu run rẩy co giật.
Hoa Chi, không, bây giờ phải gọi là Quý Hoài. Cậu nhìn quanh một vòng, phát hiện ra đây là một căn phòng khách sạn sáng sủa sạch sẽ.
Lòng thầm thấy không ổn, cậu chỉ từng ở khách sạn này một lần trong đời, hơn nữa còn ở một tuần liền. Cậu còn nhỏ tuổi lại nhát gan, một tuần ở khách sạn đều sống trong sự sợ hãi. Bởi vậy mà khi nhìn thấy những vật trang trí quen thuộc nơi này, cậu không khỏi run cầm cập.
Tại sao cậu lại ở đây?
Không muốn mình sợ sệt rúc trong chăn như lúc trước, cậu tung chăn xuống giường, vội vã chạy tới trước gương nhìn.
Cậu đưa tay lên sờ khuôn mặt gầy guộc tái nhợt của mình. Khuôn mặt trong gương là dáng vẻ của cậu lúc mười mấy tuổi, khi đó cậu còn nhỏ, tất cả còn chưa bắt đầu.
Cậu đột nhiên nhớ lại, sau khi bị bỏ lại bảy ngày trong khách sạn, có một người tự xưng là cha đón cậu về Hoa gia.
Nhớ tới hai chữ "Hoa gia", cậu không kiềm chế được cơn run rẩy, không chỉ bởi nỗi tuyệt vọng trước khi chết mà còn vì sự ám ảnh mà mỗi một người trong Hoa gia đem đến cho cậu.
Cậu không muốn quay lại, nếu cho một cơ hội nữa, cậu cũng không muốn quay lại.
Quý Hoài rất đẹp, ai cũng bảo trông cậu giống y đúc người mẹ xinh đẹp của cậu. Nhưng cậu đã thấy bao giờ đâu, làm sao so sánh được. Nếu có thể, cậu thà rằng mình không sở hữu khuôn mặt gây tai họa như thế này.
Cậu từ nhà chạy đến đây không kịp mang theo thứ gì, chỉ có bộ quần áo đang mặc trên người. Người đàn ông đó không cho cậu mang theo bất cứ thứ gì, cứ như vậy mà đưa tới căn phòng này.
Cậu siết chặt tay, thầm nhủ với bản thân: Tất cả còn chưa bắt đầu, mình vẫn chưa tới Hoa gia, vẫn còn kịp, vẫn còn kịp.
Cậu tự động viên mình rồi thay giày ra khỏi cửa.
Khách sạn này nằm ở ngoại ô gần biên giới Kim Thành, hướng Đông là Kim Thành phồn hoa tráng lệ, mà tất cả các hướng còn lại sẽ dẫn tới một cơ hội để Quý Hoài được sống một lần nữa.
Cậu không biết người đàn ông kia có phái người theo dõi mình không, nhưng cậu cũng chẳng còn tâm trí mà để ý, tim cậu đập như trống dồn nhưng vẫn giữ bộ dạng thản nhiên đi ra khỏi khách sạn, may mắn thay không có ai chặn lại.
Vừa thoát khỏi khách sạn, cậu lập tức chạy theo bản năng. Gió ù ù tạt qua vành tai, trong lòng cậu dội vang một thanh âm càng ngày càng mãnh liệt: Nhất định phải tránh xa Hoa gia, vĩnh viễn không trở về.
Cậu chạy bừa hai đoạn đường, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hai người mặc áo đen đang theo sau. Cậu bị dọa sợ thòng tim. Là người đàn ông kia sai người tới bắt cậu, chắc chắn là vậy.
Cậu hoảng hốt chạy vào một ngõ hẻm, sau cơn mưa đường cực kì trơn trượt, mấy con chó hoang trong ngõ gầm gừ chực sủa. Quý Hoài mới chạy vào trong hẻm, khóe mắt liền liếc thấy mấy bóng người xuất hiện ở cuối hẻm.
Cậu hoảng sợ trợn to hai mắt, chợt quên mất phía sau còn có hai tên đàn ông to cao đang đuổi theo. Trong giây phút cậu khựng lại, một tên áo đen liền xông lên khống chế hai tay cậu bắt chéo sau lưng, đè xuống.
Quý Hoài vừa sợ vừa hoảng, hai chân gầy nhẳng không ngừng đạp đá lung tung, tên áo đen thấy phiền phức liền vung tay đánh cậu ngất lịm.
Tên áo đen vác Quý Hoài trên vai, ra lệnh cho đồng bọn phía sau: "Đi."
Sau khi bọn chúng rời đi, hai người đàn ông không thuộc về nơi này lại xuất hiện trên sân của một căn nhà trong hẻm. Phía sau, một người đàn ông mặc tây trang, từ trên xuống dưới đều mang khí chất cẩn thận tỉ mỉ. Mà người đứng phía trước rõ ràng là một người tầm 27-28 tuổi, lại cầm một cây bâton* bằng gỗ đen như mực.
*bâton: là cái batoong hay nôm na chính là cây gậy chống của người già nhưng tôi thấy chú Mặc mới nhiêu tuổi mà dùng từ gậy thì vò lò quá nên dùng bâton cho quý tộc, minh họa bằng chiếc gậy có hidden sword trong Assassin"s Creed Syndicate, rất hợp với tính chú, cầm cây này combat bao phê.
Sắc mặt hắn nhìn tái nhợt, đôi lông mày hung ác nham hiểm khẽ nhíu lại, đôi môi mỏng lạnh lẽo vô tình ép xuống, bà lão đứng trước mặt hắn đã run như cầy sấy.
Giọng nói của hắn rất lạnh, không mặn không nhạt lại phảng phất như làn gió buốt giá của ngày đông lạnh nhất: "Cô Từ già rồi, sớm trở về dưỡng lão đi."
Bị hắn gọi, cô Từ sợ sệt run run khóe mắt đầy nếp nhăn, bà mở to đôi mắt khổ sở, nhìn người đàn ông trước mắt mà cầu xin: "Thiếu gia, xin cậu tha cho con tôi, đều là do lỗi của tôi không dạy dỗ tốt, cậu nể tình trước kia tôi từng phục vụ cho... mẹ cậu, tha cho nó đi mà..."
Sắc mặt người đàn ông chợt xanh mét, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn bà: "Cô Từ, dù có phần cảm tình này đi nữa, tôi cũng không thể nhận."
Bà lão nghe giọng điệu lạnh tanh của hắn, run rẩy không dám mở miệng, bà bất lực nhìn hắn rồi lại nhanh chóng sợ sệt mà cúi đầu. Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, mất kiên nhẫn khoát tay một cái, người phía sau lập tức gọi một cú điện thoại dặn dò vài câu.
"Cô Từ, tôi đã dặn gác tù chăm sóc cho con trai cô rồi, mong cô Từ về quê sống cho tốt, có một số việc tốt nhất là nên mang theo xuống huyệt." Người đàn ông trông giống vệ sĩ ở phía sau nói, ngữ khí bình thản cứ như không phải đang uy hiếp vậy.
Cô Từ nghe hắn nói thế, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của thiếu gia, liền nhận mệnh rũ vai xuống. Hơn phân nửa người đều đã chôn dưới đất, cũng biết rằng bí mật này chỉ có thể theo mình xuống mộ. Bây giờ bà chẳng dám vọng tưởng, huống chi con trai bà còn đang nằm trong tay bọn họ.
Một lúc lâu sau, bà chấp nhận số phận mà hít một hơi, ánh mắt vô hồn nhìn người đàn ông:" Thiếu gia, cô Từ già rồi. Thiếu gia còn trẻ, đừng... làm khổ chính mình."
Người đàn ông hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, chẳng nói chẳng rằng chống bâton đi ra ngoài, tên vệ sĩ phía sau cũng đuổi theo. Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh tràn vào họng, mặt người nọ vốn tái nhợt nay càng thêm trắng, mu bàn tay hắn đặt lên môi khẽ ho khan hai tiếng.
Người đàn ông nhíu chặt mày, vì vừa nãy ho khan mà sắc mặt hơi đỏ lên, ánh mắt hắn khẽ lướt qua căn nhà phía sau, thản nhiên dặn một câu rồi thong thả rời đi.