Edit: Bất Niệm
Beta: Tuyết Huệ
Toàn bộ mười chín sát thủ chăm chú nhìn vào sương phòng trong chính uyển,siết chặt nắm đấm, tham quan biến thái đến cỡ nào. Vì muốn xây hồ nướcmà không cho người làm nghỉ ngơi, khinh thường người khác biết bao.
Tô Vãn ra hiệu, “Bản môn chủ sẽ đích thân xử lý hắn, sự tình xong xuôi,các ngươi lập tức hành động. Tỳ nữ, gia đinh đưa đi các thành lớn ở phía Tây, phía Bắc và phía Nam.”
“Rõ! Môn chủ!” Mỗi một chỗ trênngười vị môn chủ này đều khiến người ta phải tán thưởng, tính huyết tẩytướng phủ nhưng lại nhân từ tha cho toàn bộ tỳ nữ, gia đinh vô tội, đưabọn họ đến các thành trì khác, bắt đầu cuộc sống mới. Họ Hứa tham quanbiến thái, cưỡng đoạt dân nữ nhà lành để thông phòng, tội ác chồng chất. Có ngày hôm nay, đó là vì hắn đáng chết!
Sau khi phân phó chothủ hạ xong, Tô Vãn cầm trường kiếm trong tay, chuẩn bị tiến vào sươngphòng thì Tiếu Bạch lại thấp giọng nhắc nhở, “Hữa lão tặc quỷ kế đađoan, môn chủ phải cẩn thận!”
Tô Vãn nghiêng đầu, vỗ nhẹ lên bảvai Tiếu Bạch, “Vất vả cho ngươi rồi, trở về nghỉ ngơi đi! Nhớ đi tìmTương Tư, đừng có quên đấy! Nàng đã hỏi thăm ngươi mấy lần rồi.”
“Vâng..”
Tô Vãn kéo làn váy lên, một cước thô lỗ đá văng cửa sương phòng, “Muốn xây hồ phải không? Có cần bản môn chủ tự mình giúp ngươi không?” Thanh âmmềm mại, lộ ra vẻ lạnh lùng. Nàng đẩy cửa mà vào, mang theo một luồnggió lạnh khiến người ta rùng mình.
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Hứa Lễ Trạch cũng không có kinh hoảng, nhẹ nhàng xốc màn chướng lên, thấynữ tử xông vào phòng, váy ảo đỏ rực như lửa, hồng sa che mặt, trên tránvẽ một con bướm nhỏ, một đầu tóc đen xõa tung tùy ý. Ý cười trên khóemiệng càng thêm sâu sắc, “Nghe danh tiếng của ám dạ môn chủ đã lâu, quảthật là tuyệt đại khuynh thành, cũng không biết đặt dưới thân sẽ có tưvị gì…?” Vừa chạm rãi nói chuyện, vừa đưa tay chạm lên bức phù điêu ởđầu giường, kích hoạt cơ quan ngầm, bắn ra ám khí, Tô Vãn tay mắt lanhlẹ cũng đồng thời phóng ngân châm, nàng cười lạnh, thả người nhảy đếntrước mặt hắn, “Muốn thử hương vị của bản môn chủ sao?
Cả ngườiHứa Lễ Trạch bị Tô Vãn kiềm chế, khóe miệng run rẩy, tiếp xúc gần gũinhư thế, hắn mới phát hiện nàng không chỉ là tuyệt đại khuynh thành màtoàn thân cao thấp đều là ám khí, căn bản không có khả năng chạm vàongười nàng. Lạnh lùng hừ một tiếng, “Có gan đến Tướng phủ, ngươi cảmthấy ngươi còn mạng để rời đi sao?’ Lời còn chưa dứt, thế nhưng đã muốnrat ay công kích! Tô Vãn cũng không chút khách khí mà xuống tay.
“Hứa lão tặc… Phản kháng bản môn chủ, chỉ có một con đường, chính là đườngxuống Hoàng Tuyền. Ngươi hủy Tô Trang của ta, giết huynh đệ của ta,ngươi nghĩ rằng có Hoàng đế cho trở thì ta sẽ không dám động đến ngươisao? Tô Vãn ta không sợ gì hết, đừng nói ngươi lại là người của Hoàngđế, ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình!” Tô Vãn trừng mắt nhìn, mâuquang mang theo tia khát máu tàn nhẫn, trong đầu nàng hừng hực lửa giận, cảnh tượng A Chích đầm đìa máu tươi hiện ra càng khiến nàng phẫn nộhơn.
Hứa Lễ Trạch cười lạnh, “Hứa Lễ Trạch ta không liên quan gìđến các ngươi, nhưng ngươi lại giết thê tử của ta, ta giết cả nhà ngươicũng là điều bình thường.”
Tô Vãn nghe xong, lập tức vung tay chế trụ yết hầu của hắn, móng tay thật dài dường như muốn cắm sâu vào dathịt trên cổ hắn, nàng gằn từng tiếng, “Thê tử của ngươi bị ai giết,chắc ngươi còn rõ ràng hơn cả bản môn chủ! Tô Vãn ta chẳng qua là tiệntay chi tiền, thay người ra tay mà thôi!”
Hứa Lễ Trạch không hềmảy may sợ hãi, một dạng chết cũng không đầu hàng, ngẩng cao đầu, thổira một khẩu hiệu kỳ quái, Tô Vãn nhận ra được ngày ấy cũng là nghe đượckhẩu hiệu này, những sát thủ kia mới đồng loạt tiến lên công kích nàng.Tay không tự chủ dùng thêm sức, ngân châm đâm vào da thịt hắn, thanh âmthống khổ lập tức vang lên trong phòng, “A.. Tô Vãn. Tiện nhân…”
Bốp!
Tô Vãn không chút khách khí vung ra một cái tát, ngưng thần nghe tiếngbước chân chung quanh nhưng lại không có ai tiến vào. Xem ra sát thủngày ấy không phải là người của Hứa Lễ Trạch, nàng cười ý tứ, vỗ vỗ haimá của hắn, “Thế nào? Sắp chết đến nơi rồi, nhưng lão bằng hữu lại vứtbỏ ngươi!”
Hứa Lễ Trạch hoảng sợ nhìn bốn phía, quả nhiên khôngcó sát thủ tiến vào mới ý thức được mọi chuyện. Chẳng lẽ Thái Hậy đã rat ay? Mày rậm nhíu chặt lại, ánh mắt đau buồn không thể ta. Nửa cuộc đờicủa hắn tiêu tốn cho triều đình, từng bước kinh tâm, lúc vinh sủng nhấtlại bởi vì…
Đau đớn nhắm chặt hai mắt lại, “Tô Vãn, ngươi muốn giết thì giết đi!”
Tô Vãn tao nhã ngồi xuống ghế nhỏ trước mặt Hứa Lễ Trạch, cười như Tu Lathị huyết, “Hữu tướng đại nhân, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi chết nhanh như vậy sao? Tuyệt đối sẽ không… Ta sẽ khiến ngươi sống không bằngchết…”
Hứa Lễ Trạch không hề e ngại nâng mắt lên nhìn Tô Vãn,cười cuồng vọng thành tiếng, “Ha ha… Ha ha… Lão phu nửa đời vinh quang,vàng bạc châu báu mấy trăm rương, đã sở hữu hết vinh hoa trong tay… Tômôn chủ bất quá cũng chỉ là vì kế sinh nhanh mà làm việc, nếu ngươibuông tha cho lão phu, kim khố tất cả đều là của ngươi. Như thế nào?”
Tô Vãn nghe, suy tư một lát, mím môi cười, “Giao dịch không tệ, nhưng thảngươi ra, khó bảo đảm ngươi sẽ không quay lại báo thù. Ngươi không biếtmình có bao nhiêu ti bỉ sao? Cho nên ta quyết định, giết chết ngươi, cầm tiền bước đi. Như vậy thời điểm hưởng thụ vàng bạc cũng không sợ ngươitrở về báo thù nữa, đúng không? Hứa đại nhân?”
“Ngươi…” Hứa LễTrạch kích động túm lấy khăn che mặt của Tô Vãn, nhìn đến dung nhan thật sự của nàng thì tràn đầy hoảng sợ. Thật không thể tin được, Việt vươngphi thường ngày tao nhã lạnh nhạt lại chính là nữ Tu la có vẻ đẹp trímạng.
Tô Vãn không hề kinh hoảng, đuôi lông mày ngả ngớn, “Hứađịa nhân, ngươi thật đúng là thích xuống Hoàng Tuyền. Ta vốn chỉ địnhđánh cho ngươi tàn phế, ném ra ngoài làm khất cái. Nhưng hiện tại ngươiđã biết thân phận của ta, thấy được diện mục của ta, như vậy, ngươikhông thể không chết! Ngươi biết không? Những người biết thân phận củata đều đã chết hoa lệ rồi. Thế nào?”
Cả người Hứa Lễ Trạch khôngkhỏi run lên, không ngờ Tô Vãn chính là Lâu Vãn, cả người hắn như đangngâm mình trong hầm băng lạnh buốt. Vợ chồng Việt vương nhìn như khôngrành thế sự, nhưng một Tiểu Vương phi lại có thể cường đại như vậy, vậythì Việt Băng Ly thì sao? Hắn muốn gì?
Thiên hạ này sao?
Vậy thì chẳng phải là muốn làm phản sao?
“Vương phi nương nương, dù… Tha mạng… Ngài là người cao quý, giết ta chỉ tổ ôuế tay của ngài. Hơn nữa, lão phu dù gì cũng là mệnh quan triều đình,nếu ta có việc gì, triều đình chắc chắn sẽ truy cứu. Ngài không cầnthiết phải đắc tội với triều đình như vậy…” Hứa Lễ Trạch chân chó quỳrạp trên mặt đất cầu xin. Không biết tự lượng sức mình, suy nghĩ xem cónên dâng nữ nhi nhà mình cho trượng phu của nàng hay không, may ra nàngthủ hạ lưu tình!
Tô Vãn chán ghét, một cước đá văng Hứa Lễ Trạchra, rót ra một ly trà Long Tĩnh, sau đó đổ chất lỏng trong bình sứ nhỏvào chén, dùng móng tay dài khuấy đều, rồi lại lấy thêm một bình sứ màuhồng nữa.. Xong xuôi, cười tuyệt sắc…
“Hữu tướng đại nhân, mời dùng..”
“Ngươi… Trầm Hương… Này này… Trà…” Hứa Lễ Trạch nhìn ly trà Long Tĩnh, bỗngdưng nhớ lại lúc phu nhân nhà mình qua đời, cũng là mùi hương này.. Tâmđau đớn một trận, một mình Trầm Hương thì không sao, nhưng kết hợp cùngthứ thích hợp, thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
“Ta đã bỏ thêm một thứ tên là Thiềm độc, sau khi ngươi uống vào, toàn thân sẽ ngứa ngáy,sau đó sẽ ra sức gãi, đến mức trầy da tróc vảy, bao giờ máu chuyển sangmàu đen mới ngừng lại. Sau đó, ngươi có thể yên tâm đến báo danh vớiDiêm La Vương rồi!” Dứt lời, đoạt lấy chén tràn, chế trụ cằm, đổ tràLong Tĩnh vào miệng Hứa Lễ Trạch. Ngón tay buông ra, ly trà rơi xuốngđất…
Choang!
Đồng tử của Hứa Lễ Trạch vì sợ hãi mà phóngto ra, hắn thống thổ túm chặt lấy yết hầu của mình, muốn nôn ra nhưnglại bất lực. Tiếng cười bén nhọn của Tô Vãn vang lên trong đêm khuya, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Nàng cũng mất hứng, giết hết người ở nơinày cũng không đổi lại được gì. Nhưng con người chính là cố chấp nhưthế, nếu như dễ dàng tha thứ, thì mỗi người đều trở thành quả hồng mềmmặc người nắn bóp.
Lúc rời khỏi Tướng phủ đã là giờ Tý. Tô Vãnmột mình đứng giữa ngã tư đường, mặc cho gió lạnh đêm khuya quất vàomặt, trong lòng có chút cảm giác mất mát. Một trận gió bất ngờ quất lênmặt, nàng lập tức ra có người công kích, trường kiếm rút ra nhắm ngay mi tâm của người đến, “Muốn chết sao?”
“Vãn Vãn… Làm gì mà tuyệttình như vậy, vừa mới xem kịch hay của nàng xong.. Thật sự là phấnkhích!” Ngọc Vô Ngân nghiêng đầu, ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm,bước tới trước mặt nàng, ái muội cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả lênmặt của nàng.
Tô Vãn tà nghễ liếc hắn một cái, từng bước lui vềsau, làm như không thấy tiếp tục bước về phía trước. Ngọc Vô Ngân lạimặt dày đuổi theo, “Này, làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng không sợ ngày mai ta sẽ tố giác nàng với triều đình sao?”
“Có gan thì cứ đi! Tô Vãnta đã làm thì không sợ triều đình truy cứu.” Tô Vãn không thèm liếc mắtnhìn Ngọc Vô Ngân, bình tĩnh bước tiếp, khóe miệng mang theo tia khinhthường.
Ngọc Vô Ngân vỗ tay tán thưởng, “Hay! Hay cho một nữ nhân giang hồ, bản công tử thích, Tiểu Vãn Vãn, sao rồi? Suy nghĩ một chútđi, làm Nhị cung chủ của bản công tử, hưởng vinh hoa phú quý, cẩm y mỹthực. Nàng sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ..”
Nghevậy, Tô Vãn đột ngột dừng lại, chậm rãi xoay người, chỉ thẳng vỏ kiếmvào mặt của Ngọc Vô Ngân, lạnh giọng nói, “Ta cảnh cáo ngươi, đừng đitheo ta nữa, nếu không đừng trách kiếm của ta không có mắt. Muốn tìm nữnhân, mời đến thanh lâu! Lúc này vẫn chưa đóng cửa đâu!”
“Ta chỉ coi trọng một mình nàng…” Ngọc Vô Ngân không hề bị Tô Vãn uy hiếp.
Tô Vãn quay đầu nhìn Ngọc Vô Ngân, bỗng nhiên nở nụ cười tuyệt mị, “Muốnlàm nam nhân của ta? Ít nhất cũng phải hỏi xem nam nhân ở nhà của ta cóđồng ý hay không đã. Chẳng lẽ đã bị dùng qua còn có thể phong vị sao?”
“Sai, đã dùng qua giống như ăn sáp, nhưng đến trên người Vãn Vãn tuyệt đối là mỹ vị. Về phần Vương gia không quyền không thế, mềm yếu vô năng kia thì hưu hắn là được. Chẳng có đại sự gì, làm sao có thể bảo hộ nàng cả đờiđược? Nếu không thì sao hôm nay nàng phải tự mình đi báo thù?” Ngọc VôNgân không kiềm chế được mà nói một hơi.
Tô Vãn xiết chặt trườngkiếm, cạch một tiếng, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, nàng không chút kháchkhí nhắm ngay yết hầu của Ngọc Vô Ngân, lạnh giọng nói, “Nam nhân của ta có quyền hay không, không liên quan gì đến ngươi. Không có kẻ nào đượcphép bình luận về nam nhân của ta.” Lời còn chưa dứt, kiếm nâng lên,Ngọc Vô Ngân chưa kịp phản ứng, trường bào trước ngực đã bị kiếm cắtqua…
Tô Vãn bình tĩnh thu kiếm lại, không kiềm chế được nở nụ cười, xoay người rời đi.
Ngọc Vô Ngân lướt tay qua vết cắt trên trường bào, nhớ lại câu “Không có kẻnào được phép bình luận về nam nhân của ta”, khóe miệng không tự giácliền nhếch lên. Tô Vãn à Tô Vãn, rốt cuộc ngươi cuồng vọng đến mức nàođây?
***
Kinh thành.
Một trận rung chuyển, Hữutướng đương triều Hứa đại nhân bị sát hại, trong một đêm bị diệt môn, tỳ nữ gia đinh cũng không sót lại một người. Một nhà lớn bé đều chết bấtđắc kỳ tử trong phòng. Hữu tướng đại nhân chết rất thảm, khám nghiệm tửthi cũng không đành lòng nhìn nhiều thêm một lần, lại không tra ra đượcnguyên nhân cái chết là gì, quả thực là vô cùng quỷ dị.
Phố lớn ngõ nhỏ, quán trà tửu lâu, khắp nơi đều nói đến chuyện này.
“Hứa gia thế mà bị giết không còn người nào, người nói xem thủ phạm phải cónăng lực như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay diệt môncả nhà bọn họ như vậy?”
“Hứu tướng đại nhân kết thù kết oán cũngkhông ít, hơn nữa lúc làm quan lại kiêu ngạo ương ngạnh, một tay chetrời, có thể không bị người ta trả thù sao? Nói hắn oan, chẳng bằng nóihiệu cầm đồ Tô Trang bị oan đi. Biển hiệu cầm đồ đệ nhất cư nhiên bịcháy sạch sau một đêm, tổn thất bao nhiêu tài vật. Ông chủ Tô Trang lầnnày mất không ít đây…”
“Đúng thết! Dạo gần đây, kinh thành ngày càng nhiều chuyện quỷ dị, cũng không biết có thể sống yên ổn bao lâu.”
“Biên qua chưa bộc phát chiến sự, làm sao mà không yên ổn được. Việc trongkinh đã có triều đình ra mặt xử lý, tin tưởng không bao lâu nữa, sự tình sẽ bình ổn lại thôi.”
“Hi vọng là như thế…”
Cả triềukhiếp sợ, các vị quan viên sợ hãi đến cực điểm, trên điện Kim Loan, Việt Huyền Tẫn ra lệnh tra rõ việc này. Đối với hắn, việc hữu tướng địa nhân qua đời cũng không phải là không tốt. Chỉ không ngờ nữ tử kia lại ratay ngoan độc như vậy, gây ra sự kiện diệt môn, khiêsn toàn bộ dân chúng kinh thành hoảng sợ.
Cùng lúc đó, phủ Việt Vương.
Tô Vãnlẳng lặng ngồi trước bàn tử đàn, tay cầm thìa ngọc cẩn thận khuấy đềucháo, Tương Tư đứng bên cạnh, thấy vậy thì đổ mồ hôi lạnh. Kinh thànhđang đại loạn, Vương phi nương nương lại có thể nhàn nhã ngồi ở chỗ nàynấu cháo cá, thật sự là khiến người khác xấu hổ.
Việt Băng Ly hạtriều trở về, vừa bước vào phòng khách, Tô Vãn liền đứng lên đón, đỡ lấy cánh tay của hắn, “Phu quân đại nhân, cháo cá vừa nấu xong, chàng maunếm thử xem. Đây là do Vãn Vãn tự mình nấu cho chàng đấy.”
ViệtBăng Ly híp hai mắt lại đầy thích thú, ngửi thấy hương cháo thơm ngát,vừa lòng nhếch khóe miệng lên, “Thật thơm, vi phu cưới được kiều thê như nàng thật sự là phúc ba đời. Đói bụng rồi phải không? Cùng nhau ăn đi.”
“Được…” Hai người nhàn nhã ngồi xuống bàn, chuyện xảy ra trong kinh thành dường như không hề ảnh hưởng đến họ. Nhưng Hoàng đế đã hạ lệnh điều tra, tấtnhiên vị Vương gia này cũng không chạy thoát, dùng cháo xong lại vộivàng ròi phủ.
Tô Vãn thấy khí trời khong quá nóng, liền cầm mộtcây kéo định tới hoa viên cắt tỉa hoa cỏ, đến hành lang lại đụng trúngmẹ con Nguyên thị đang tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ, nàng khôngkhỏi kỳ quái, “Chuyện gì đây? Có việc phải rời kinh sao? Nguyên phunhân, Nguyên tiểu thư?”
“Vương phi, lão thân đang muốn tìm ngàixin nghỉ vài ngày. Mấy ngày gần đây, Kinh thành không yên ổn, đầu tiênlà Tô Trang bị hủy, sau đó là chuyện của nhà Hứa đại nhân, cho nên lãothân muốn đưa Cẩm Tố về nhà một thời gian. Nương nương, ngài cũng đếnnhà mẹ đẻ dưỡng thai đi. Chỉ sợ hỗn loạn trong kinh thành sẽ ảnh hưởngđến đứa nhỏ.”
Tô Vãn bình tĩnh trả lời, “Không làm việc gì khuất tất, không sợ quỷ gõ cửa. Nếu Nguyên phu nhân muốn rời phủ, tốt nhất là nên xin phép Vương gia một tiếng, dù sao ngài cũng là di nương củachàng, bổn vương phi không thể tự quyết định được.”
“Này… Cũng được. Lão thân viết một phong thư, phiền nương nương chuyển lại cho Vương gia.” Nguyên thị đảo tròng mắt, nghĩ cách.
Tô Vãn đạm mạc đáp một tiếng, nói với Tương Tư, “Đi cùng Nguyên phu nhânlấy thư, một mình ta đến hoa viên.” Dứt lời, liền thấy Hồ Nhất vội vàngchạy tới, “Vương phi nương nương, Lưu ma ma ở Dực Khôn cung đến phủ tìmngài, nói là Thái Hậu nương nương triệu kiến, nếm thử hoa quả mới đượctiến cúng đến.”
Tô Vãn vuốt cằm, nghiêng người nói, “Thủy Nguyệt đi lấy thư, Tương Tư theo ta vào cung.”
“Vâng! Vương phi nương nương.”
Toàn bộ mười chín sátthủ chăm chú nhìn vào sương phòng trong chính uyển, siết chặt nắm đấm,tham quan biến thái đến cỡ nào. Vì muốn xây hồ nước mà không cho ngườilàm nghỉ ngơi, khinh thường người khác biết bao.
Tô Vãn ra hiệu,“Bản môn chủ sẽ đích thân xử lý hắn, sự tình xong xuôi, các ngươi lậptức hành động. Tỳ nữ, gia đinh đưa đi các thành lớn ở phía Tây, phía Bắc và phía Nam.”
“Rõ! Môn chủ!” Mỗi một chỗ trên người vị môn chủnày đều khiến người ta phải tán thưởng, tính huyết tẩy tướng phủ nhưnglại nhân từ tha cho toàn bộ tỳ nữ, gia đinh vô tội, đưa bọn họ đến cácthành trì khác, bắt đầu cuộc sống mới. Họ Hứa tham quan biến thái, cưỡng đoạt dân nữ nhà lành để thông phòng, tội ác chồng chất. Có ngày hômnay, đó là vì hắn đáng chết!
Sau khi phân phó cho thủ hạ xong, Tô Vãn cầm trường kiếm trong tay, chuẩn bị tiến vào sương phòng thì TiếuBạch lại thấp giọng nhắc nhở, “Hữa lão tặc quỷ kế đa đoan, môn chủ phảicẩn thận!”
Tô Vãn nghiêng đầu, vỗ nhẹ lên bả vai Tiếu Bạch, “Vấtvả cho ngươi rồi, trở về nghỉ ngơi đi! Nhớ đi tìm Tương Tư, đừng có quên đấy! Nàng đã hỏi thăm ngươi mấy lần rồi.”
“Vâng..”
Tô Vãn kéo làn váy lên, một cước thô lỗ đá văng cửa sương phòng, “Muốn xây hồphải không? Có cần bản môn chủ tự mình giúp ngươi không?” Thanh âm mềmmại, lộ ra vẻ lạnh lùng. Nàng đẩy cửa mà vào, mang theo một luồng giólạnh khiến người ta rùng mình.
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Hứa LễTrạch cũng không có kinh hoảng, nhẹ nhàng xốc màn chướng lên, thấy nữ tử xông vào phòng, váy ảo đỏ rực như lửa, hồng sa che mặt, trên trán vẽmột con bướm nhỏ, một đầu tóc đen xõa tung tùy ý. Ý cười trên khóe miệng càng thêm sâu sắc, “Nghe danh tiếng của ám dạ môn chủ đã lâu, quả thậtlà tuyệt đại khuynh thành, cũng không biết đặt dưới thân sẽ có tư vịgì…?” Vừa chạm rãi nói chuyện, vừa đưa tay chạm lên bức phù điêu ở đầugiường, kích hoạt cơ quan ngầm, bắn ra ám khí, Tô Vãn tay mắt lanh lẹcũng đồng thời phóng ngân châm, nàng cười lạnh, thả người nhảy đến trước mặt hắn, “Muốn thử hương vị của bản môn chủ sao?
Cả người Hứa Lễ Trạch bị Tô Vãn kiềm chế, khóe miệng run rẩy, tiếp xúc gần gũi như thế, hắn mới phát hiện nàng không chỉ là tuyệt đại khuynh thành mà toàn thân cao thấp đều là ám khí, căn bản không có khả năng chạm vào người nàng.Lạnh lùng hừ một tiếng, “Có gan đến Tướng phủ, ngươi cảm thấy ngươi cònmạng để rời đi sao?’ Lời còn chưa dứt, thế nhưng đã muốn rat ay côngkích! Tô Vãn cũng không chút khách khí mà xuống tay.
“Hứa lãotặc… Phản kháng bản môn chủ, chỉ có một con đường, chính là đường xuốngHoàng Tuyền. Ngươi hủy Tô Trang của ta, giết huynh đệ của ta, ngươi nghĩ rằng có Hoàng đế cho trở thì ta sẽ không dám động đến ngươi sao? TôVãn ta không sợ gì hết, đừng nói ngươi lại là người của Hoàng đế, tanhất định sẽ không thủ hạ lưu tình!” Tô Vãn trừng mắt nhìn, mâu quangmang theo tia khát máu tàn nhẫn, trong đầu nàng hừng hực lửa giận, cảnhtượng A Chích đầm đìa máu tươi hiện ra càng khiến nàng phẫn nộ hơn.
Hứa Lễ Trạch cười lạnh, “Hứa Lễ Trạch ta không liên quan gì đến các ngươi,nhưng ngươi lại giết thê tử của ta, ta giết cả nhà ngươi cũng là điềubình thường.”
Tô Vãn nghe xong, lập tức vung tay chế trụ yết hầucủa hắn, móng tay thật dài dường như muốn cắm sâu vào da thịt trên cổhắn, nàng gằn từng tiếng, “Thê tử của ngươi bị ai giết, chắc ngươi cònrõ ràng hơn cả bản môn chủ! Tô Vãn ta chẳng qua là tiện tay chi tiền,thay người ra tay mà thôi!”
Hứa Lễ Trạch không hề mảy may sợ hãi, một dạng chết cũng không đầu hàng, ngẩng cao đầu, thổi ra một khẩu hiệu kỳ quái, Tô Vãn nhận ra được ngày ấy cũng là nghe được khẩu hiệu này,những sát thủ kia mới đồng loạt tiến lên công kích nàng. Tay không tựchủ dùng thêm sức, ngân châm đâm vào da thịt hắn, thanh âm thống khổ lập tức vang lên trong phòng, “A.. Tô Vãn. Tiện nhân…”
Bốp!
Tô Vãn không chút khách khí vung ra một cái tát, ngưng thần nghe tiếngbước chân chung quanh nhưng lại không có ai tiến vào. Xem ra sát thủngày ấy không phải là người của Hứa Lễ Trạch, nàng cười ý tứ, vỗ vỗ haimá của hắn, “Thế nào? Sắp chết đến nơi rồi, nhưng lão bằng hữu lại vứtbỏ ngươi!”
Hứa Lễ Trạch hoảng sợ nhìn bốn phía, quả nhiên khôngcó sát thủ tiến vào mới ý thức được mọi chuyện. Chẳng lẽ Thái Hậy đã rat ay? Mày rậm nhíu chặt lại, ánh mắt đau buồn không thể ta. Nửa cuộc đờicủa hắn tiêu tốn cho triều đình, từng bước kinh tâm, lúc vinh sủng nhấtlại bởi vì…
Đau đớn nhắm chặt hai mắt lại, “Tô Vãn, ngươi muốn giết thì giết đi!”
Tô Vãn tao nhã ngồi xuống ghế nhỏ trước mặt Hứa Lễ Trạch, cười như Tu Lathị huyết, “Hữu tướng đại nhân, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi chết nhanh như vậy sao? Tuyệt đối sẽ không… Ta sẽ khiến ngươi sống không bằngchết…”
Hứa Lễ Trạch không hề e ngại nâng mắt lên nhìn Tô Vãn,cười cuồng vọng thành tiếng, “Ha ha… Ha ha… Lão phu nửa đời vinh quang,vàng bạc châu báu mấy trăm rương, đã sở hữu hết vinh hoa trong tay… Tômôn chủ bất quá cũng chỉ là vì kế sinh nhanh mà làm việc, nếu ngươibuông tha cho lão phu, kim khố tất cả đều là của ngươi. Như thế nào?”
Tô Vãn nghe, suy tư một lát, mím môi cười, “Giao dịch không tệ, nhưng thảngươi ra, khó bảo đảm ngươi sẽ không quay lại báo thù. Ngươi không biếtmình có bao nhiêu ti bỉ sao? Cho nên ta quyết định, giết chết ngươi, cầm tiền bước đi. Như vậy thời điểm hưởng thụ vàng bạc cũng không sợ ngươitrở về báo thù nữa, đúng không? Hứa đại nhân?”
“Ngươi…” Hứa LễTrạch kích động túm lấy khăn che mặt của Tô Vãn, nhìn đến dung nhan thật sự của nàng thì tràn đầy hoảng sợ. Thật không thể tin được, Việt vươngphi thường ngày tao nhã lạnh nhạt lại chính là nữ Tu la có vẻ đẹp trímạng.
Tô Vãn không hề kinh hoảng, đuôi lông mày ngả ngớn, “Hứađịa nhân, ngươi thật đúng là thích xuống Hoàng Tuyền. Ta vốn chỉ địnhđánh cho ngươi tàn phế, ném ra ngoài làm khất cái. Nhưng hiện tại ngươiđã biết thân phận của ta, thấy được diện mục của ta, như vậy, ngươikhông thể không chết! Ngươi biết không? Những người biết thân phận củata đều đã chết hoa lệ rồi. Thế nào?”
Cả người Hứa Lễ Trạch khôngkhỏi run lên, không ngờ Tô Vãn chính là Lâu Vãn, cả người hắn như đangngâm mình trong hầm băng lạnh buốt. Vợ chồng Việt vương nhìn như khôngrành thế sự, nhưng một Tiểu Vương phi lại có thể cường đại như vậy, vậythì Việt Băng Ly thì sao? Hắn muốn gì?
Thiên hạ này sao?
Vậy thì chẳng phải là muốn làm phản sao?
“Vương phi nương nương, dù… Tha mạng… Ngài là người cao quý, giết ta chỉ tổ ôuế tay của ngài. Hơn nữa, lão phu dù gì cũng là mệnh quan triều đình,nếu ta có việc gì, triều đình chắc chắn sẽ truy cứu. Ngài không cầnthiết phải đắc tội với triều đình như vậy…” Hứa Lễ Trạch chân chó quỳrạp trên mặt đất cầu xin. Không biết tự lượng sức mình, suy nghĩ xem cónên dâng nữ nhi nhà mình cho trượng phu của nàng hay không, may ra nàngthủ hạ lưu tình!
Tô Vãn chán ghét, một cước đá văng Hứa Lễ Trạchra, rót ra một ly trà Long Tĩnh, sau đó đổ chất lỏng trong bình sứ nhỏvào chén, dùng móng tay dài khuấy đều, rồi lại lấy thêm một bình sứ màuhồng nữa.. Xong xuôi, cười tuyệt sắc…
“Hữu tướng đại nhân, mời dùng..”
“Ngươi… Trầm Hương… Này này… Trà…” Hứa Lễ Trạch nhìn ly trà Long Tĩnh, bỗngdưng nhớ lại lúc phu nhân nhà mình qua đời, cũng là mùi hương này.. Tâmđau đớn một trận, một mình Trầm Hương thì không sao, nhưng kết hợp cùngthứ thích hợp, thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
“Ta đã bỏ thêm một thứ tên là Thiềm độc, sau khi ngươi uống vào, toàn thân sẽ ngứa ngáy,sau đó sẽ ra sức gãi, đến mức trầy da tróc vảy, bao giờ máu chuyển sangmàu đen mới ngừng lại. Sau đó, ngươi có thể yên tâm đến báo danh vớiDiêm La Vương rồi!” Dứt lời, đoạt lấy chén tràn, chế trụ cằm, đổ tràLong Tĩnh vào miệng Hứa Lễ Trạch. Ngón tay buông ra, ly trà rơi xuốngđất…
Choang!
Đồng tử của Hứa Lễ Trạch vì sợ hãi mà phóngto ra, hắn thống thổ túm chặt lấy yết hầu của mình, muốn nôn ra nhưnglại bất lực. Tiếng cười bén nhọn của Tô Vãn vang lên trong đêm khuya, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Nàng cũng mất hứng, giết hết người ở nơinày cũng không đổi lại được gì. Nhưng con người chính là cố chấp nhưthế, nếu như dễ dàng tha thứ, thì mỗi người đều trở thành quả hồng mềmmặc người nắn bóp.
Lúc rời khỏi Tướng phủ đã là giờ Tý. Tô Vãnmột mình đứng giữa ngã tư đường, mặc cho gió lạnh đêm khuya quất vàomặt, trong lòng có chút cảm giác mất mát. Một trận gió bất ngờ quất lênmặt, nàng lập tức ra có người công kích, trường kiếm rút ra nhắm ngay mi tâm của người đến, “Muốn chết sao?”
“Vãn Vãn… Làm gì mà tuyệttình như vậy, vừa mới xem kịch hay của nàng xong.. Thật sự là phấnkhích!” Ngọc Vô Ngân nghiêng đầu, ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm,bước tới trước mặt nàng, ái muội cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả lênmặt của nàng.
Tô Vãn tà nghễ liếc hắn một cái, từng bước lui vềsau, làm như không thấy tiếp tục bước về phía trước. Ngọc Vô Ngân lạimặt dày đuổi theo, “Này, làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng không sợ ngày mai ta sẽ tố giác nàng với triều đình sao?”
“Có gan thì cứ đi! Tô Vãnta đã làm thì không sợ triều đình truy cứu.” Tô Vãn không thèm liếc mắtnhìn Ngọc Vô Ngân, bình tĩnh bước tiếp, khóe miệng mang theo tia khinhthường.
Ngọc Vô Ngân vỗ tay tán thưởng, “Hay! Hay cho một nữ nhân giang hồ, bản công tử thích, Tiểu Vãn Vãn, sao rồi? Suy nghĩ một chútđi, làm Nhị cung chủ của bản công tử, hưởng vinh hoa phú quý, cẩm y mỹthực. Nàng sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ..”
Nghevậy, Tô Vãn đột ngột dừng lại, chậm rãi xoay người, chỉ thẳng vỏ kiếmvào mặt của Ngọc Vô Ngân, lạnh giọng nói, “Ta cảnh cáo ngươi, đừng đitheo ta nữa, nếu không đừng trách kiếm của ta không có mắt. Muốn tìm nữnhân, mời đến thanh lâu! Lúc này vẫn chưa đóng cửa đâu!”
“Ta chỉ coi trọng một mình nàng…” Ngọc Vô Ngân không hề bị Tô Vãn uy hiếp.
Tô Vãn quay đầu nhìn Ngọc Vô Ngân, bỗng nhiên nở nụ cười tuyệt mị, “Muốnlàm nam nhân của ta? Ít nhất cũng phải hỏi xem nam nhân ở nhà của ta cóđồng ý hay không đã. Chẳng lẽ đã bị dùng qua còn có thể phong vị sao?”
“Sai, đã dùng qua giống như ăn sáp, nhưng đến trên người Vãn Vãn tuyệt đối là mỹ vị. Về phần Vương gia không quyền không thế, mềm yếu vô năng kia thì hưu hắn là được. Chẳng có đại sự gì, làm sao có thể bảo hộ nàng cả đờiđược? Nếu không thì sao hôm nay nàng phải tự mình đi báo thù?” Ngọc VôNgân không kiềm chế được mà nói một hơi.
Tô Vãn xiết chặt trườngkiếm, cạch một tiếng, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, nàng không chút kháchkhí nhắm ngay yết hầu của Ngọc Vô Ngân, lạnh giọng nói, “Nam nhân của ta có quyền hay không, không liên quan gì đến ngươi. Không có kẻ nào đượcphép bình luận về nam nhân của ta.” Lời còn chưa dứt, kiếm nâng lên,Ngọc Vô Ngân chưa kịp phản ứng, trường bào trước ngực đã bị kiếm cắtqua…
Tô Vãn bình tĩnh thu kiếm lại, không kiềm chế được nở nụ cười, xoay người rời đi.
Ngọc Vô Ngân lướt tay qua vết cắt trên trường bào, nhớ lại câu “Không có kẻnào được phép bình luận về nam nhân của ta”, khóe miệng không tự giácliền nhếch lên. Tô Vãn à Tô Vãn, rốt cuộc ngươi cuồng vọng đến mức nàođây?
***
Kinh thành.
Một trận rung chuyển, Hữutướng đương triều Hứa đại nhân bị sát hại, trong một đêm bị diệt môn, tỳ nữ gia đinh cũng không sót lại một người. Một nhà lớn bé đều chết bấtđắc kỳ tử trong phòng. Hữu tướng đại nhân chết rất thảm, khám nghiệm tửthi cũng không đành lòng nhìn nhiều thêm một lần, lại không tra ra đượcnguyên nhân cái chết là gì, quả thực là vô cùng quỷ dị.
Phố lớn ngõ nhỏ, quán trà tửu lâu, khắp nơi đều nói đến chuyện này.
“Hứa gia thế mà bị giết không còn người nào, người nói xem thủ phạm phải cónăng lực như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay diệt môncả nhà bọn họ như vậy?”
“Hứu tướng đại nhân kết thù kết oán cũngkhông ít, hơn nữa lúc làm quan lại kiêu ngạo ương ngạnh, một tay chetrời, có thể không bị người ta trả thù sao? Nói hắn oan, chẳng bằng nóihiệu cầm đồ Tô Trang bị oan đi. Biển hiệu cầm đồ đệ nhất cư nhiên bịcháy sạch sau một đêm, tổn thất bao nhiêu tài vật. Ông chủ Tô Trang lầnnày mất không ít đây…”
“Đúng thết! Dạo gần đây, kinh thành ngày càng nhiều chuyện quỷ dị, cũng không biết có thể sống yên ổn bao lâu.”
“Biên qua chưa bộc phát chiến sự, làm sao mà không yên ổn được. Việc trongkinh đã có triều đình ra mặt xử lý, tin tưởng không bao lâu nữa, sự tình sẽ bình ổn lại thôi.”
“Hi vọng là như thế…”
Cả triềukhiếp sợ, các vị quan viên sợ hãi đến cực điểm, trên điện Kim Loan, Việt Huyền Tẫn ra lệnh tra rõ việc này. Đối với hắn, việc hữu tướng địa nhân qua đời cũng không phải là không tốt. Chỉ không ngờ nữ tử kia lại ratay ngoan độc như vậy, gây ra sự kiện diệt môn, khiêsn toàn bộ dân chúng kinh thành hoảng sợ.
Cùng lúc đó, phủ Việt Vương.
Tô Vãnlẳng lặng ngồi trước bàn tử đàn, tay cầm thìa ngọc cẩn thận khuấy đềucháo, Tương Tư đứng bên cạnh, thấy vậy thì đổ mồ hôi lạnh. Kinh thànhđang đại loạn, Vương phi nương nương lại có thể nhàn nhã ngồi ở chỗ nàynấu cháo cá, thật sự là khiến người khác xấu hổ.
Việt Băng Ly hạtriều trở về, vừa bước vào phòng khách, Tô Vãn liền đứng lên đón, đỡ lấy cánh tay của hắn, “Phu quân đại nhân, cháo cá vừa nấu xong, chàng maunếm thử xem. Đây là do Vãn Vãn tự mình nấu cho chàng đấy.”
ViệtBăng Ly híp hai mắt lại đầy thích thú, ngửi thấy hương cháo thơm ngát,vừa lòng nhếch khóe miệng lên, “Thật thơm, vi phu cưới được kiều thê như nàng thật sự là phúc ba đời. Đói bụng rồi phải không? Cùng nhau ăn đi.”
“Được…” Hai người nhàn nhã ngồi xuống bàn, chuyện xảy ra trong kinh thành dường như không hề ảnh hưởng đến họ. Nhưng Hoàng đế đã hạ lệnh điều tra, tấtnhiên vị Vương gia này cũng không chạy thoát, dùng cháo xong lại vộivàng ròi phủ.
Tô Vãn thấy khí trời khong quá nóng, liền cầm mộtcây kéo định tới hoa viên cắt tỉa hoa cỏ, đến hành lang lại đụng trúngmẹ con Nguyên thị đang tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ, nàng khôngkhỏi kỳ quái, “Chuyện gì đây? Có việc phải rời kinh sao? Nguyên phunhân, Nguyên tiểu thư?”
“Vương phi, lão thân đang muốn tìm ngàixin nghỉ vài ngày. Mấy ngày gần đây, Kinh thành không yên ổn, đầu tiênlà Tô Trang bị hủy, sau đó là chuyện của nhà Hứa đại nhân, cho nên lãothân muốn đưa Cẩm Tố về nhà một thời gian. Nương nương, ngài cũng đếnnhà mẹ đẻ dưỡng thai đi. Chỉ sợ hỗn loạn trong kinh thành sẽ ảnh hưởngđến đứa nhỏ.”
Tô Vãn bình tĩnh trả lời, “Không làm việc gì khuất tất, không sợ quỷ gõ cửa. Nếu Nguyên phu nhân muốn rời phủ, tốt nhất là nên xin phép Vương gia một tiếng, dù sao ngài cũng là di nương củachàng, bổn vương phi không thể tự quyết định được.”
“Này… Cũng được. Lão thân viết một phong thư, phiền nương nương chuyển lại cho Vương gia.” Nguyên thị đảo tròng mắt, nghĩ cách.
Tô Vãn đạm mạc đáp một tiếng, nói với Tương Tư, “Đi cùng Nguyên phu nhânlấy thư, một mình ta đến hoa viên.” Dứt lời, liền thấy Hồ Nhất vội vàngchạy tới, “Vương phi nương nương, Lưu ma ma ở Dực Khôn cung đến phủ tìmngài, nói là Thái Hậu nương nương triệu kiến, nếm thử hoa quả mới đượctiến cúng đến.”
Tô Vãn vuốt cằm, nghiêng người nói, “Thủy Nguyệt đi lấy thư, Tương Tư theo ta vào cung.”
“Vâng! Vương phi nương nương.”
Gần trưa, xe ngựa mớiđến cung, Thái Hậu đã thay Tô Vãn quyết định, khiến nàng ở lại dùng bữatrong cung, hơn nữa, còn sai Ngự Thiện phòng thêm vào một đống thuốcbảo. Hứa Lễ Trạch chết, Thái Hậu nương nương cũng không có nửa điểm bithương, ngược lại còn quan tâm đến nàng. Xem ra chuyện này nàng đã làmđúng rồi!
Đêm đó, Hứa Lễ Trạch huýt sáo nhưng sát thủ không xuấthiện, đã chứng tỏ Thái Hậu muốn trừ bỏ nam nhân này. Nam nhân này đãbiết mật mã của Thái Hậu, dĩ nhiên Thái Hậu sẽ không tiếc thủ đoạn đểhủy diện hắn. Nếu không nguy hiể đếm địa vị của mình, có lẽ Thái Hậutuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Đi vào trong điện, một cỗ mátlạnh đánh úp lại, Lưu ma ma dẫn Tô Vãn đến nhà thủy tạ trong Dực Khôncung, từ xa đã thấy Thái Hậu đang nằm trên tiểu tháp, biểu tình vô cùngthích ý.
“Hoàng tức thỉnh an mẫu hậu…”
Nghe được giọng TôVãn, Thái Hậu lập tức vô cùng thân thiết nâng nàng dậy, ngồi vào bêncạnh mình, “Mấy ngày không thấy, hình như lại gầy đi rồi. Có phải ởVương phủ không nghỉ ngơi tốt hay không? Trong phủ nhiều việc lắm sao?”
“Không phải.. Khiến mẫu hậu lo lắng rồi.. Mấy ngày gần đây nôn ọe nhiều hơn,cho nên không ăn được mấy, vì thế mới gầy thành như này,,” Tô Vãn âmthầm cười lạnh, Thái Hậu đúng là ý chí sắt đá, tốt xấu gì cũng chungthuyền lâu như vậy, nói giết liền giết. Nửa điểm đau thương cũng khôngthấy.
Thái Hậu cảm thán một tiếng, đau lòng nói, “Thật sự là khổcực cho con, mang thai đứa nhỏ là vất vả nhất. Nhớ chăm sóc mình thậttốt, gần đây kinh thành hỗn loạn, đừng đi ra ngoài nhiều. Nhớ chưa?”
“Dạ, vâng ạ. Mẫu hậu, Hữu tướng đại nhân đi rồi, ngài cũng nén bi thương.Tuy rằng triều đình mất đi một trọng thần, những vẫn còn có Tả tướng đại nhân.” Tô Vãn nhu thuận cúi đầu, ôn nhu nói.
Thái Hậu nghe vậy,sắc mặt tràn đầy bi thương, thở dài nói, “Ai gia nhớ rõ ngày ai gia mớitiến cung, Hứa đại nhân cũng vừa đỗ Trạng Nguyên, sau đó một bước lênmây trong triều đình, thân là nguyên lão hai triều, khó tránh khỏi sẽđắc tội với nhiều người. Chỉ là… không ngờ trong một đêm lại bị diệtmôn. Ngay cả mẹ con Hứa đại tiểu thư cũng không buông tha.”
Thấybiểu tình này của Thái Hậu, Tô Vãn thật muốn cười to ba tiếng, hỏi lạiThái Hậu: Lão nhân gia ngài diễn kịch đúng là không tồi, ngài không tham gia tranh cử Oscar thật là đáng tiếc. Quả thực có thể so với Ảnh hậurồi! Nhưng ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, ngoài mặt vẫn phải thân thiết nói,“Mẫu hậu, người xưa thường nói, kiếp trước nợ ai cái gì, kiếp này nhấtđịnh phải hoàn lại. Người đã mất không thể trở lại, mẫu hậu nén bithương, chú ý thân thể.”
“Đúng.. nén bi thương. Vãn Vãn nói cáigì cũng ngọt như mật. Không biết sau này, tôn tử của ai gia có phải cũng giống như Vãn Vãn hay không đây?” Quả nhiên, sắc mặt Thái Hậu lập tứctrở nên vui mừng, này.. thật sự là đổi mặt quá nhanh. Lúc trước bất mãnvới nàng, thiếu chút nữa khiến nàng chết non trên đường đón dâu, bây giờ lại quay ra vui vẻ hiền từ với nàng.
Ha ha… Thái Hậu, hành vi của ngài thật khiến người ta ghê tởm!
“Mẫu hậu quá khen.” Tô Vãn ngoài mặt vẫn phải ra vẻ con dâu ngoan ngoãn,hiếu thảo với mẹ chồng! Nếu để bạn bè của nàng ở thế kỷ 21 biết được,không biết có thể lấy nàng ra trêu đùa hết mười ngày hay không nữa.
Cùng Thái Hậu nói chuyện phiếm một hồi, mãi đến giờ dùng cơm trưa, Thái Hậunương nương mới chịu yên tĩnh trở lại. Đến tẩm điện nghỉ trưa, tối hômqua mưa to một trận, mọi thứ đều trở nên sạch sẽ, hơn nữa thời tiết cũng rất đẹp, không quá nóng bức. Tô Vãn bước một mình trên đường, ngửa đầunhìn trời xanh thẳm, khóe miệng dâng lên ý cười sâu sắc. Không hiểu saolại cảm thấy vô cùng thích ý…
Bước tới ngự hoa viên, nàng tùytiện tìm một chỗ ngồi xuống, lại nhìn thấy một đám nữ tử đang nói chuyện ở phía xa xa. Hẳn là phi tử hậu cung đi, Việt Huyền Tẫn tuy rằng khônglập Hoàng phi, phi tư hậu cũng là được nạp từ lúc làm Thái Tử. Sau khiđăng cơ, vẫn vội vàng chính sự, việc nạp phi cũng vì thế mà bị xem nhẹ.
Một quả tú cầu rơi xuống trước mặt Tô Vãn, nàng cúi người định nhặt lên thì một thanh âm bén nhọn đột ngột vang lên, “Dừng tay, cầu kia là để chongươi nhặt sao? Ngươi là người ở đâu, cư nhiên dám bước vào ngự hoaviên.”
Tương Tư ở lại Dực Khôn cung giúp Lưu ma ma xử lý vàichuyện, nàng liền một mình đến đây đi dạo một chút. Hậu phi này thấynàng không có tỳ nữa, liền nhận định nàng là người không có địa vị sao?Nàng làm như không nghe thấy lời nói của hậu phi kia, lập tức nhặt túcầu lên, cười tuyệt sắc, “Nương nương, cầu này ta không thể động vàosao? Nhưng ta đã động vào rồi, ngươi định làm thế nào?”
Vừa thấyTô Vãn cuồng vọng như vậy, nữ tử kia lập tức giơ tay lên, “Dám nói nhưvậy với bản cung, ngươi là tiện tỳ ở cung nào? Dám lớn mật như thế…” Tay mềm chưa kịp hạ xuống đã bị Tô Vãn gắt gao bắt được, “Tiện tỳ? Có bảnlĩnh nói lại lần nữa xem!”
“Tiện tỳ! Tiện tỳ! Bản cung là chủnhân, ngươi là hạ nhân, dám cuồn vọng như thế, ngươi muốn chết sao?” Nữtử bị lãnh ý trên người Tô Vãn chọc giận, nghiến răng nghiến lợi, lớngiọng gào thét..
Chát…
To Vãn chưa kịp lên tiếng, một bàntay khác đã tiên phong đánh lên mặt hậu phi kia, tiếng mắng non nớt lậptức vang lên, “Vân phi! Ngươi muốn chết sao? Dám kêu Việt Vương phi làtiện tỳ! Hoàng huynh không có thời gian giáo huấn ngươi, vậy thì để công chúa ta đây làm thay đi!” Nói xong, lại một cái tát nữa… Chát…
Vân phi hoảng sợ bụm mặt, nhìn Tô Vãn, lại nhìn ngọc bội bên hông của nàng, vô cùng sợ hãi. Nàng làm sao có thể ngu xuẩn như vậy, lại đi nghe lờiLâm tần, tin rằng nữ tử này chỉ là một tỳ nữ.
Tô Vãn rũ mắt, liền nhìn thấy lãnh ý trên khóe môi của nữ tử ở xa. Đức Lâm còn muốn ra taynhưng lại bị Tô Vãn bắt lại, “Đức Lâm, chuyện này coi như xong đi! Hậucung tranh đấu không có điểm dừng, chỉ có người ngu xuẩn mới bị người ta lợi dụng mà thôi.”
Đức Lâm nghe xong, mếu máo, trừng mắt nhìnVân phi một cái, “Xứng đáng…” Nói xong, liền giữ chặt lấy tay của TôVãn, “Hoàng tẩu, đến cung của ta chơi đi… Đám hậu phi này không có việcgì liền thích đấu đến đấu đi.. Nhàm chán.”
Tô Vãn khẽ đáp,lúc chuẩn bị xoay người dời đi, Tô Vãn lại đột nhiên dứt ra khỏi tay Đức Lâm, đi đến trước mặt Vân phi, vươn tay mềm. Vân phi kinh ngạc nhìn TôVãn, cảm kích nói tiếng cám ơn. Ki Vân phi chuẩn bị rời đi, Tô Vãn lạiđột nhiên kéo tay của nàng ta lại, ghé sát vào bên tai nàng ta, cườilạnh, “Vân phi, nhìn những nữ tử sau lưng ngươi cười đắc ý như thế nàokìa. Nhân từ với kẻ thù nghĩa là tàn nhẫn với chính mình. Việc hôm naylà một bài học lớn. Nữ nhân… không nhất thiết phải xinh đẹp như hoa,nhưng nếu muốn nắm chặt lấy tâm của nam nhân thì cần phải có thủ đoạn.”
Vân phi chớp mắt, bất khả tư nghị nhìn Tô Vãn.
Bóng lưng cao quý xinh đẹp, sớm đã nghe đồn Việt Vương phi tuyệt sắc khuynhthành, Việt vương vì nàng mà không lập trắc phi, còn không ngại ngỗnghịch với Thái Hậu. Vài câu nói của nàng lại như châm ngôn châu ngọc,CHậm rãi xoay người lại, Lâm tần lập tức đon đả đi lên đón, thân thiếthỏi, “Vân nhi, tỷ không sao chứ? Tần thiếp không nhìn rõ mặt, thật cólỗi, khiến tỷ bị công chúa khi dễ như vậy. Nhưng thật không ngờ Vươngphi nương nương lại lợi hại như vậy, ngay cả công chúa tính tình quái dị cũng bị thu phục, không biết có phải là yêu tinh không nữa..”
Nghe Lâm tần nói xong, Vân phi dừng bước, híp mắt, tàn khốc nói, “Lâm tần,ngang nhiên ô nhục công chúa điện hà và Việt Vương phi, phải chịu tộigì?”
Lâm tần khiếp sợ nhìn Vân phi, cả kinh lui ra sau mấy bước, “Vân phi nương nương, tần thiếp biết sai rồi!”
Vân phi không chút để ý, lên tiếng phân phó với ma ma ở phía sau, “Lâm tầnngang nhiên nhục mạ công chúa điện hạ tính tình quái dị, Việt vương philà yêu tinh, dựa theo Cung quy, lẽ ra nên trách phạt, nhưng niệm tình vi phạm lần đầu, bạt tai mười lần, Bích Huyết lĩnh mệnh!”
Ma ma kia chính là người đứng đầu cung nhân, vừa nghe Vân phi ra lệnh, liền điđến ra tay với Lâm tần, Lâm tần kích động túm lấy vạt váy của Vân phi,lớn tiếng khóc lóc, “Vân phi nương nương, không cần.. Niệm tình chúng ta là tỷ muội, không cần…. được không?”
Vân phi chán ghét đá văngLâm tần ra, cúi đầu, “Niệm tình tỷ muội? Ngươi cố ý đẩy bản cung vào cạm bẫy, hại bản cung phải chịu hai bạt tai, ngươi có niệm tình tỷ muộikhông? Nỗi đau này, bản cung phải trả gấp mười lần lên người ngươi! Bích Huyết, chấp hình!” Dứt lời, cao ngạo rời đi. Lâu Vãn nói rất đúng, nhân từ với kẻ thù đồng nghĩa tàn nhẫn với chính mình. Nàng không nên ngâythơ như vậy.
A…
Tiếng kêu thống khổ quanh quẩn khắp cung,Tô Vãn nghe được, khóe miệng càng thêm tươi cười, không chút để ý nói,“Gần đây, vị Vân phi nương nương kia rất được sủng ái sao?’
“Đúng thế… Ca ca của nàng ta là Tả tướng đại nhân, Phượng Dục. Có vị ca cavững chắc như núi như vậy, nàng ta được sủng ái cũng là bình thường.Nhưng mà, Vân phi này đáng chết… Cư nhiên không biết Hoàng tẩu, còn dámmắng..” Đức Lâm còn chưa dứt lời, Tô Vãn liền nghiêng đầu cười, “Côngchút, nàng ta không cố ý, không tính, hơn nữa, chẳng phải muội đã tátnàng ta hai bạt tai rồi sao?”
“Hừ… Nếu ca ca nàng ta không phảilà Phượng Dục, muội nhất định sẽ đánh mười bạt tai. Hoàng đế ca ca nói,muốn thu thập ai trong hậu cung cũng được, duy chỉ có Vân phi là khôngđược. Hoàng đế ca ca luôn sầu lo như vậy, vì thế muội cũng chỉ có thểngoan ngoãn nghe lời, không gây thêm phiền toái cho huynh ấy.” Đứa Lâmkhông phục hừ lạnh một tiếng. Trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ củahoàng gia.
Việt Huyền Tẫn coi như là thông minh cơ trí, dủng Vânphi, không nghi ngờ là có thể dễ dàng bắt được tâm của tiểu cô nươngnày. Chế trụ được Vân phi rồi, Phượng Dục tuy trẻ tuổi nhưng lạicó thểđấu tay đôi với Hứa Lễ Trạch, chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường. Một bên bố trí Ngọc Vô Ngang vào bên người Phượng Dục, một bên lại đèáp muội muội bảo bảo của người ta bên mình, ha ha… Tuyệt chiêu…
Tô Vãn khẽ nắm tay Đức Lâm, “Đức Lâm là bảo bối của Thái Hậu, Hoàng Thượng và Vương gia, có bọn họ bảo hộ, muội tất nhiên là người hạnh phúc nhấtrồi. Nhưng trong lúc đó, chúng ta cũng phải tự bảo vệ mình, đề phòngngười khác gây phiền toái. Đúng không?”
“Ôi… Hoàng tẩu nói thậtlà buồn nôn, nhưng cũng đúng… Đức Lâm nhất định sẽ nghe lời, muội biếtbản thân có chút tùy hứng, có lúc sẽ mang lại phiền toái cho Hoàng đế ca ca.” Đức Lâm khoa trương chà xát hai cánh tay của mình, lộ ra nụ cườiđơn thuần, vô cùng sáng loáng.
Không biết vì sao…
Nhìn Đức Lâm tươi cười như vậy, y như một đóa sen giữa bùn lầy, bởi lẽ, trongtriều đại này, có nữ tử nào mà không có tâm cơ chứ. Mặc dù có chút tùyhứng, nhưng chỉ cần nhận ra tình cảm của mình, nàng sẽ đối đãi với ngươi như người một nhà. Ở cùng với người như vậy vô cùng thoải mái.
Đến giờ Dậu, hoàng hôn buông xuống, chân trời xinh đẹp hiện lên một quầngđỏ đẹp mắt. Lúc xe ngựa của nàng chuẩn bị dời đi, một tiển thái giám đột nhiên cản trước xe ngựa, nhanh nhẹn nói, “Xin Vương phi nương nươngdừng bước, chủ tử của nô tài có việc cầu kiến.”
Tô Vãn chưa lêntiếng, Tương Tư đã nhanh miệng, “Đây là thái giám trong cung Vân Túy của Vân phi nương nương.” Tô Vãn ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết. Lúc này, TươngTư mới thở phào nhẹ ngõm, bảo xa phu đi ra xa, tự mình kéo tay đỡ Vânphi nương nương lên ngựa.
Ngồi vào trong xe, Vân phi khiên tốncúi đầu, “Hôm nay Vân nhi vô tình mạo pham Vương phi nương nương, biếtnương nương xuẩ cung, cho nên đặc biệt đến xin lỗi nương nương, đồngthời tặng nương nương chút thành ý của mình. Nghe nói nương nương đangmang thai, cho nên đã đặc chế ô mai cao cấp tặng nương nương, mong ngàibỏ qua cho Vân nhi.”
Tô Vãn không ngờ nữ tử này lại thông suốtnhanh như vậy, xem ra cũng là người trí tuệ linh hoạt, khóe miệng tươicười, kéo tay của Vân phi qua, khẽ vuốt hai má của nàng, “Đau không?”
“Không đâu, Vân nhi mạo phạm nương nương, nên bị trách phạt. Công chúa điện hạ đánh là đúng.” Thần sắc của Vân phi vô cùng tự nhiêu, không mang theochút ra vẻ nào, Tô Vãn nhìn, tiếp nhận hộp điểm tâm, “Thật thơm, tanhận, đa tạ ý tốt của Vân phi.”
“Không cần khách khí, nếu lần tới nương nương tiến cung, có thời gian có thể đến cung Vân Túy của Vân nhi không?” Vân Phi thấy Tô Vãn hào phóng nhận quà thì vui sướng hỏi, y như một đứa trẻ.
Tô Vãn không chút do dự, gật đầu, “Được.”
“Vân nhi chúc tỷ tỷ đi đường bình an.”
“Gặp lại.” Tô Vãn nói cực nhỏ, nhưng thái độ vô cùng hòa ái, hoàn toàn không còn thái độ cuồng vọng, sắc bén như lúc ở ngự hoa viên nữa. Sau khi Vân phi rời đi, Tương Tư lập tức nói, “Vân phi tên thật là Phượng Vân Nhi,là muội muội ruột của Phượng Dục, được nuông chiều từ nhỏ, tháng giêngnăm nay mới tiến cung, không đến một tháng liền thịnh sủng hậu cung.Nương nương, nử tử này có vẻ rất đơn giản…”
Tô Vãn cười thànhtiếng, “Ha ha…người biết đến mượn sức bổn vương phi, tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa chỉ vì một vài câu của ta mà thay đổi, tuyệt đối là người có tâm cơ.” Khi nói chuyện, ngón tay cầm ô mai lên, hai mắt híp lại.
Tương Tư ngồi ở phía trước, tự cho là mình đúng mà phỏng đoán, nhưng sau khinghe Tô Vãn nói xong, nàng mới biết được mình vẫn còn rất non nớt. Sovới Lâu phủ, Ánh Tuyết quốc rắc rối, phức tạp hơn vạn phần.
Xengựa vừa mới tới trước cửa phủ Việt vương, liền gặp ngay đại quản giacủa Lâu phủ đang thúc ngựa chạy tới, hắn kinh hoảng nhảy xuống ngựa, lớn tiếng hô lên với Tô Vãn, “Vương phi nương nương, không ổn rồi. Tướngquân ở biên quan giết địch, bị trọng thương.”
Nghe xong, Tô Vãnkhẽ nhíu chân mày, thân thiết hỏi, “Sao lại bị trọng thương?” Nàng sairồi sao… Thật sự sai lầm rồi, cứ tưởng chỉ là vết thương nhẹ, làm sao có thể biến thành trọng thương được?
Đại quản gia quỳ dưới đất,thần sắc sốt ruột, “Đùi phải trúng tên, ngực phải cũng trúng tên, bâygiờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hiện tại đã sắp về tới phủ Tướng quân rồi, nhưng Tướng quân vẫn luôn gọi tên Vương phi nương nương, thỉnh nươngnương di giá đến Lâu phủ.”
Nghe xong, Tô Vãn không nghĩ ngợinhiều, lập tức lệnh cho Hồ Nhị và Hồ Tam, “Nói với Vương gia, ta đến Lâu gia có việc. Hiểu chưa?” Dứt lời, ném cho Tương Tư một ánh mắt, lên xengựa đi đến Lâu phủ.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng tới Lâu gia. Tô Vãn bước xuống khỏi xe, liền lập tức chạy tới chính uyển, lúc chẩnbị đi vào lại bị thị nữ bên người Đại phu nhân Úc thị là Yên La ngănlại, “Vương phi nương nương, thực xin lỗi… Đại phu nhân đang hầu hạ lãogia ở bên trong, hiện tại ai cũng không được gặp lão gia.”
“Lớn mật! Vương phi nương nương cũng không thể gặp sao?” Tương Tư bước tới trước mặt Yên La, trách mắng.
Yên La không biết làm sao, cúi đầu, đứng im tại chỗ, “Đây là lệnh của Đạiphu nhân, xin Vương phi không cần làm làm khó chúng nô tỳ.”
TôVãn còn chưa lên tiếng, giọng Lâu Nghiên đã vang lên, “Vương phi nươngnương, chẳng lẽ phụ thân đang trọng thương, tỷ cũng muốn đi vào quấy rầy sao? Đại phu nói, tình huống hiện tại rất nghiêm trọng, nhiều người vào trong, chỉ sợ sẽ vướng bận. Yên La, đến Thủy uyển dọn dẹp lại, để Vương phi nương nương nghỉ ngơi tạm.”
Tương Tư tức khí, định lên tiếng thì bị Tô Vãn kéo tay lại, khinh nghễ liếc mắt nhìn Lâu Nghiên một cái, bình tĩnh đi ra khỏi chính uyển. Đến chỗ ngoặt, lại đụng phải Ôn thị,một mình nàng ta ngồi trong nhà thủy tạ, bất lực khóc lóc. Ở cổ đại,trượng phu chính là trời của nữ nhân, hiện tại Lâu Thương Trạch xảy rachuyện, Đại phu nhân Úc thị không cho ai lại gần, Ôn thị tất nhiên sẽcảm thấy bất lực.
Tô Vãn để Tương Tư một mình về Thủy uyển thudọn, chính mình lại bước đến nhà thủy tạ, ôn nhu lau nước mắt cho Ônthị, “Nương, phụ thân không có việc gì, nương đừng thương tâm nữa.”
Ôn thị thấy Tô Vãn trở về, tâm tình hoảng loạn cũng an tĩnh lại, gắt gaonắm lấy tay Tô Vãn, “Lúc phụ thân con trở về, cả người đều là máu, không biết còn có thể kiên trì bao lâu nữa.. Hiện tại Úc thị lại….”
“Nương, nương có tin Vãn Vãn không? Tin tưởng con, đến Thủy uyển dùng bữa vớiVãn Vãn, nếu như không tin, thì nương tiếp tục ngồi đây khóc đi, nhưngdù nương có khóc hết nước mắt cũng không thay đổi được sự thật.” Tô Vãnkhông thích nhất là nhìn người khác khóc lóc trước mặt mình, tuy rằngkhóc là bản tính của phụ nữ, nhưng trong thế giới của Tô Vãn nàng, đóchỉ là biểu hiện yếu đuối giả dối.
Ôn thị lau nước mắt, nhìn TôVãn, nặng nề gật đầu. Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng ánh mắt kiênđịnh của Tô Vãn lại khiến bà cảm thấy rất an tâm.
Trong phòngkhách của Thủy uyển, Tô Vãn cùng Ôn thị và Lâu Triệt ngồi xuống, Ôn thịnuốt không nổi, Tô Vãn vì mang thai nên cũng không có khẩu vị gì, chỉ có Lâu Triệt là không bị không khí bi thương ảnh hưởng đến, ăn uống vôcùng ngon miệng. Sau khi ăn xong, còn vui sướng lôi kéo Tô Vãn đến hoaviên đi dạo.
“Tỷ tỷ, Triệt nhi rất nhớ tỷ, hơn nữa đệ còn luyệnquyền pháp mà tỷ dạy nữa.” Lâu Triệt vui mừng nói, từ đầu đến cuối mộtdạng không biết chuyện đã xảy đến với Tướng phủ. Ôn thị vô cùng chú ýđến đứa nhỏ này. Khóc cũng là vụng trộm trốn đi, tuyệt đối không để chocon trai nhìn thấy.
Nghe vậy, Tô Vãn khẽ nhếch khóe miệng, cầm cổ tay Lâu Triệt, khẽ dùng lực, tiểu tử kia lập tức lật tay, bắt lấy lànváy của Tô Vãn, “Hì hì… Tỷ tỷ, tỷ thua rồi. Triệt nhi ghi nhớ lời củatỷ, nhất định sẽ trở nên cường đại, bảo hộ tỷ và và mẫu thân.”
Tô Vãn khẽ điểm lên mi tâm của Lâu Triệt, “Lâu Triệt trưởng thành rồikhông được khoa trương như vậy, nhớ chưa? Có gì đều phải giữ trong lòng, không được nói ra ngoài miệng, trong hoa viên giờ chỉ có tỷ và mẫu thân thì không sao. Hiểu chưa? Mặc kệ là ai, cũng không cần nói.”
“Hiểu được…” Lâu Triệt mơ hồ có thể hiểu được lời của Tô Vãn, tuy rằng Ôn thị cực lực bảo hộ đứa nhỏ, nhưng khi Lâu Triệt thỉnh thoảng cũng sẽ nhìnthấy Úc thị khi dễ nương của mình.
“Triệt nhi, tỷ tỷ mệt rồi,muốn đi nghỉ ngơi. Đệ đừng chạy loạn khắp nơi đấy, biết không?” Tô Vãngõ nhẹ lên đầu của Lâu Triệt, tâm của đứa nhỏ là đẹp nhất, không bị ônhiễm gì…
***
Chính uyển.
Lâu Nghiên thần bí sai nữ tỳ chạy đến hoa viên thám thính, xác định không có người ai mới đi đếnsương phòng, hạ giọng nói, “Nương, làm sao bây giờ? Cha trước khi hôn mê còn lệnh cho đại quản gia đón Lâu Vãn trở về, có nàng ta ở đây, chúngta làm sao mà hành động được?”