Đến tối, cơn bão tuyết dữ dội cuối cùng cũng lắng xuống thế nhưng Mia vẫn chưa quay lại.
Harlan khe khẽ nức nở.
Quần áo của cậu đều bị tên kỵ sĩ kia xé rách, cậu buộc phải khỏa thân trong vòng tay của chàng trai trẻ này.
Dương vật to lớn vẫn thọc vào trong mông cậu khiến cho bụng cậu bị trướng đau.
Lucas cố nén thanh âm của mình, dịu dàng hỏi: "Harlan, em có muốn đi cùng tôi không?"
Kỵ sĩ cho rằng bởi vì cậu quá cô đơn cho nên mới đem mấy vật đó nhét vào trong cơ thể mình.
Không nhận được câu trả lời từ Harlan, Lucas lại hôn lên mái tóc ngắn màu hạt dẻ mềm mại của cậu rồi nói tiếp: "Trong khu rừng này tồn tại một đám phù thủy rất đáng sợ. Bọn chúng đã nguyền rủa cả vương quốc... Em sống một mình ở nơi này sẽ cực kỳ nguy hiểm."
Harlan thì thầm: "Tôi không quan tâm."
Cậu đã quen sống trong rừng nhiều năm cũng không thể nào rời khỏi ngôi nhà gỗ mà cha mẹ đã để lại cho cậu.
Hơn nữa, lời của mọi người thường đều là lời nói dối. Cậu đã sống lâu như vậy rồi nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy một phù thủy trong rừng.
Lucas cũng không có quá ép buộc, chỉ là mang vẻ mặt mất mát nói với cậu: "Tôi sẽ trở về tìm bạn đồng hành của tôi... Harlan, tôi xin lấy danh nghĩa kỵ sĩ ra thề rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, nhất định tôi sẽ đến tìm em."
→
Mãi đến nửa đêm Mia mới quay lại, trên hàng lông mày màu nâu của cô đã bị phủ một lớp tuyết trắng.
Ngay khi cô bước vào nhà với một cái cây nhỏ chết khô trên tay, cô liền cảm thấy bầu không khí bên trong thật kỳ lạ. Không ngờ Gabrielle lại đang tự mình kể truyện xưa cho Harlan nghe.
Khi Harlan nhìn thấy cô bước vào đôi mắt đờ đẫn của cậu lập tức sáng lên.
Cậu vụt chạy tới đoạt lấy cây khô từ trong tay cô, rưng rưng nói: "Mia, rốt cuộc cô đã trở về."
Mia nói xin lỗi với cậu: "Tôi không gặp được đoàn Kỵ sĩ..."
Biểu tình Harlan cứng đờ, một lát sau cậu cúi đầu nói: "Tôi sẽ không nhắc tới chuyện đoàn Kỵ sĩ nữa..."
Keira tóc xanh giơ chiếc bánh táo lên nói kèm theo một nụ cười ngọt ngào: "Harlan hiểu chuyện muôn năm!"
Mia nói: "Ban ngày có chuyện gì xảy ra sao?"
"Bỏ chuyện đó sang một bên đi." Lig chen vào: "Cô mang cái cây này về làm gì? Trông nó không giống củi tốt."
Mia nói: "Đây là cây thông Noel."
Cô ấy mỉm cười nói với Harlan: "Không phải người dân trong Vương quốc có truyền thống như vậy sao? Họ đặt một cây thông ở nhà trong ngày lễ và dưới gốc cây là những món quà do gia đình chuẩn bị."
Bóng ma bị ám ảnh từ ban ngày của Harlan đã bị những lời nói của Mia làm loãng đi. Cậu không phải là người hay mang thù, đột nhiên nghe thấy từ "gia đình" trong miệng Mia không khỏi khiến cậu cảm thấy ấm lòng.
Gabrielle nắm lấy tay cậu thanh âm tràn ngập vẻ hối lỗi: "Tôi xin lỗi, Harlan."
Harlan nói: "Tôi không có trách mọi người, tôi chỉ là..."
Chỉ là cậu cảm thấy rất tủi thân.
Rõ ràng họ biết cậu không muốn nhưng họ lại không đến cứu cậu. Gabrielle là người đáng tin cậy nhất đối với cậu vậy mà vẫn đứng ở trên cầu thang trơ mắt nhìn cậu bị xâm phạm.
Gabrielle nâng cằm của cậu, yêu kiều hôn lên môi cậu nói: "Harlan, cậu không cần để ý thứ đồ vật mà tên kỵ sĩ đó để lại trong người, nó sẽ khiến cậu sống lâu hơn, duy trì dung mạo... Đó cũng không phải chuyện xấu."
Harlan nhìn đối phương với ánh mắt nghi ngờ.
"Đó là một ma thuật kéo dài sự sống. Có điều cái giá là cậu sẽ phải trở thành [thức ăn]." Gabrielle nói.
Mái tóc dài xinh đẹp màu nắng của Gabrielle lướt qua má Harlan, Harlan bắt gặp đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng trong giây lát.
Vào ngày lễ hội đó, trận tuyết kéo dài suốt mùa đông cuối cùng cũng ngừng rơi. Cái cây chết khô được bao phủ bởi những dải ruy băng nhiều màu sắc, dưới gốc cây ấy Harlan tìm thấy bảy món quà được tặng cho cậu.
Nơi xa nhất Harlan chỉ mới đến là những ngôi làng cạnh khu rừng vì thế cậu hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra trong vương quốc.
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết tại sao mùa đông năm đó cậu lại nhặt được bảy nàng công chúa chạy trốn.
Cậu cảm thấy câu chuyện về công chúa trong cuốn sách cổ tích đó rất giống với trải nghiệm của cậu nhưng khác với câu chuyện, với tư cách là một người lùn thế mà cậu thực sự đã cưới được bảy cô công chúa xinh đẹp (điều đáng kinh ngạc hơn nữa là mặc dù các công chúa đều mặc váy nhưng thực ra họ đều là một người đàn ông).
Tuy rằng không có tổ chức hôn lễ hoành tráng ở trong vương quốc thế nhưng vào mùa xuân họ đã mời rất nhiều động vật và thực vật tới làm khách vì vậy khung cảnh vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Dù nói như thế nào thì điều ước của Harlan cuối cùng cũng thành hiện thực.
Từ đó về sau, cậu cùng các nàng công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi ở trong khu rừng.
→
Có tin đồn rằng có những mụ phù thủy độc ác sống trong khu rừng rậm.
Bọn chúng nguyền rủa vương quốc, làm cho mùa đông năm nay kéo dài bất thường khiến cuộc sống của nhiều người trở nên khốn khổ không thôi vì tuyết rơi dày đặc liên tục.
Sức mạnh của chúng có được từ nỗi đau khổ của con người.
Đoàn kỵ sĩ vẫn luôn tìm kiếm tung tích bọn chúng thế nhưng biển chỉ đường trong rừng lại biến mất không thấy, vì lẽ đó mà họ thường bị lạc trong những trận bão tuyết bất ngờ.
Thỉnh thoảng sẽ có kỵ sĩ vô tình rời đội.
Khi những người kỵ sĩ trẻ tuổi đó trở về đều mang một khuôn mặt buồn bã mất mát, thời điểm làm nhiệm vụ luôn thất thần nhìn về hướng rừng rậm. Một số người nói rằng có thể linh hồn của bọn họ đã bị phù thủy câu đi mất.
Chỉ có riêng họ mới biết nó không liên quan gì đến phù thủy. Điều bọn họ đang nhớ đến là một thiếu niên nhỏ xinh tên Harlan.
Nhưng cho dù đã đánh dấu trên đường đi thì cũng không thể nào tìm lại được ngôi nhà gỗ ấm áp đó.
Khi họ nhìn vào khu rừng, bọn họ luôn hối hận vì đã không đưa Harlan ra ngoài. Làm thế nào lại có thể để một đứa trẻ xinh đẹp như vậy sống trong khu rừng nguy hiểm đâu?
Không ai trong số các kỵ sĩ nguyện ý tiết lộ ký ức gió xuân đẹp đẽ mà ngắn ngủi đó, cứ thế bí mật luôn được giấu kín dưới lớp giáp sắt của họ.
→
Cái này gọi là ——
Chuyện cổ tích chú lùn và bảy nàng công chúa Bạch Tuyết.