"Các vị, đây là con dâu của tôi, Thẩm Ninh."
Thẩm Ninh tươi cười chào hỏi.
Đám phu nhân vẫn còn nhìn đến thất thần, mãi lúc sau mới di chuyển tầm mắt, ý cười nịnh nọt.
"Ôi trời, bảo sao bà Vương giữ con dâu như trân bảo. Thì ra con bé lại xinh đẹp thế này! Nể phục, nể phục!" Vẫn là Quách phu nhân khéo ăn nói lên tiếng, đám phu nhân cũng theo đó mà hùa vào.
Nào là khen tướng mạo xinh đẹp, cư xử đúng phép, nào là nhà họ Lục có mắt nhìn người, rước được dâu hảo. Hoàn toàn tâng bốc Thẩm Ninh lên tận trời xanh.
Thẩm Ninh chỉ biết cười trừ, bên tai ù ù toàn là những hoa từ mĩ lệ cho mình, cảm giác nổi da gà liên tục.
Vương Dĩnh đột nhiên bị thái độ của đám phu nhân này cho ngẩn người. Bà ta cũng không phải người không nói lý lẽ, tốt xấu gì đứa con dâu này từ lúc cưới về chưa gây ra đại sự gì cho họ, huống hồ còn là người chữa bệnh cho bà cụ Lục. Hôm nay lại khiến cho bà ta nở mày nở mặt trước mấy vị phu nhân kia. Vương Dĩnh cũng thân thiện cùng Thẩm Ninh tán gẫu với mấy vị phu nhân kia.
Hảo cảm tăng lên một ít. Không nhiều.
Ninh Thiết Lạc nãy giờ bị cho ra rìa, cơ mặt giật giật, cảm giác như mình là người dư thừa. Lầm lũi bỏ đi.
Bảy giờ ba mươi phút tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Khách khứa ra vào ngày một đông, cả sảnh chính khách sạn bỗng chốc trở thành biển người.
Lục Bác Dịch là người đại diện bước lên bục phát biểu vài câu chúc mừng và cảm ơn. Ngay khi anh bước lên, vô số ánh đèn flash đều đổ dồn hướng về sân khấu.
Thẩm Ninh lắc lắc ly rượu tăm trong tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía anh.
"Cô Ninh!"
Một giọng nói rất quen thuộc, là giọng nói khiến người khác căm ghét. Thẩm Ninh miễn cưỡng quay ra, quả nhiên đoán không sai.
"Có vẻ cô rất ngạc nhiên khi gặp tôi nhỉ?"
"Không hề." Thẩm Ninh không động, gương mặt thâm trầm, tựa hồ nét mặt bao phủ một tầng sương lạnh. " Kẻ bị tôi đánh, tôi nhớ rất rõ."
Nụ cười tươi rói trên mặt Phong Bắc đột nhiên cứng đờ, mặt mũi méo mó, một lần nữa bị thái độ của cô làm cho câm lặng. Đũng quần bất giác truyền đến một cơn đau nhói như muốn nhắc nhở.
"Haha, cô Ninh thật biết nói đùa." Phong Bắc bình ổn tâm trạng. "Hôm nay đến Lục gia làm khách, thật sự là bị hắt hủi rồi."
Phong Bắc nhìn cô, cười cười. Cũng không dám dùng ánh mắt của một gã háo sắc bấy lâu nay nhìn cô nữa.
Thẩm Ninh nhìn ông ta, lát sau đánh mắt về phía bàn rượu cạnh đó, lấy một ly đưa cho ông ta.
Bữa tiệc này, cô làm chủ, ông ta làm khách. Mà khách đến thì chủ không thể làm ngơ được.
"Mời!"
Phong Bắc nhận lấy ly rượu, một hơi nốc hết nửa ly.
Đợi đến lúc Thẩm Ninh nhìn về phía sân khấu thì đã không thấy Lục Bác Dịch đâu nữa. Cô xách váy, đi về phía nhà vệ sinh.
"Thẩm Ninh!"
Cô vừa đẩy cửa, quay người lại, Ninh Thiết Lạc đã ở ngoài từ bao giờ.
"A Dịch, cô và anh ấy..."
"Ninh tiểu thư, tôi nhắc lại lần nữa cho cô biết. Anh ấy là người có vợ rồi. Không vui thì đừng gặp tôi kiếm chuyện. Không rảnh, biết chưa?" Thẩm Ninh thẳng thừng chặn họng cô ta.
"Không, tôi chỉ muốn nói..."
Đoàng...đoàng...
Bất chợt tiếng súng từ phía dưới truyền lên, Thẩm Ninh vội vã ôm đầu ngồi thụp xuống đất.
Cô không thể phủ nhận mình rất có duyên với thuốc súng!
Ninh Thiết Lạc vội vã hét lên, mắt nhắm chặt. Thẩm Ninh bực bội, kéo cô ta vào sau cánh cửa nhà vệ sinh.
"Cô..."
"Im mồm, không muốn chết thì đừng có hét."
Ninh Thiết Lạc nhìn thẳng vào mắt cô, bị dọa khiến cả người rét run, cũng không dám làm ồn nữa.
Phía dưới hỗn loạn, cả biển người nháo nhào. Sợ hãi chạy tán loạn.
Vệ sỹ của Lục gia cũng vào việc, nhanh chóng đưa mọi người ra ngoài an toàn. Sảnh chính khách sạn chẳng mấy chốc chỉ còn mấy người nhà họ Lục.
"A Dịch, có chuyện gì vậy?" Vương Dĩnh thấy con trai từ ngoài đi ra, theo sau còn một vài bảo vệ nữa, lo lắng hỏi.
Lục Bác Dịch vỗ lưng Vương Dĩnh trấn an, đánh mắt cho mấy người phía sau mình lục soát.
Đột nhiên tiếng điện thoại trong tay anh vang lên, Lục Bác Dịch nhìn vào màn hình, ánh mắt âm u, lát sau mới nhận máy.
"Món quà chúc mừng, hài lòng không?"
Tiếng Phong Tử Tân đầy cợt nhả vang lên đầu dây bên kia, Lục Bác Dịch không bày quá nhiều biểu cảm, chỉ khách khí đáp lại.
"Cảm ơn."
Sau đó là cúp máy, đám vệ sỹ đi kiểm tra một lượt rồi cũng quay lại, khẽ lắc đầu.
"Mẹ, bữa tiệc hôm nay có lẽ phải kết thúc rồi!"
"...Được, để mẹ sắp xếp." Vương Dĩnh hơi thở vẫn có chút sợ hãi, nghe con trai nói vậy thì cũng không hỏi nhiều, bước chân không vững rời đi.
Lục Bác Dịch đứng giữa sảnh lớn, tròng mắt đảo đều, hỏi tên vệ sỹ đứng cạnh đấy.
"Thẩm Ninh đâu?"
Tên vệ sỹ ú ớ một hồi, nhớ ra người anh hỏi là Thiếu phu nhân, đột nhiên chảy mồ hôi.
"Tôi không biết..."
Thẩm Ninh đẩy hé cửa, chỉ để lộ cặp mắt linh động ra ngoài, thấy phía dưới im ắng liền đẩy mạnh cửa, đi ra.
"Con mẹ nó!"
Thẩm Ninh bàng hoàng nghe tiếng hét, nhìn ra sau cửa, là một chàng trai khá cao ráo, trên người là áo sơ mi sáng màu. Gương mặt bị bàn tay che đi, nhìn không rõ mặt mũi.
"Này, không sao chứ?" Thẩm Ninh nhận ra hình như lúc bản thân lúc đẩy cửa đã đập trúng cậu ta, có chút áy náy liền hỏi thăm.
"Có mắt không đấy? Đập vào trán thì có sao không?" Lục Quân nhăn mặt, bàn tay không ngừng day trán, trong chốc lát đã nổi thành một cục bằng quả chanh.
"Xin lỗi! Tôi không biết có người." Thẩm Ninh lè lưỡi, tội cho chiếc nhan sắc vừa mắt kia, chẹp chẹp, hỏng hết mỹ sắc.
Lục Quân bực bội, vùng vằng đi qua, trên miệng còn lẩm bẩm. "Phiền phức! Đúng là xui xẻo mà!"
"Cậu đứng lại!"
Tiếng bước chân dừng lại, Lục Quân hậm hừ xoay người. "Còn việc gì nữa? Muốn tạ lỗi à? Khỏi cần, ông đây không thèm."
Thẩm Ninh trợn trừng, tiến gần cậu ta.
"Này, có phải đàn ông không thế? Có đụng trúng thôi mà cũng càu nhàu, cậu đến kỳ à? Ai bảo tôi muốn tạ lỗi." Thẩm Ninh chỉ vào biển in hình WC nữ trên tường, hất cằm về phía cậu ta. "Tôi muốn hỏi cậu, đàn ông đàn ang lén lút ở nhà vệ sinh nữ để làm gì?"
Lục Quân nhìn theo, nhất thời không biết nói sao. Anh ta tất nhiên không biến thái đến nỗi thế, chỉ là lúc nãy vừa nhập tiệc không lâu thì nghe thấy tiếng súng, được Lục Bác Dịch giao phó đi kiểm tra một lượt nên mới vòng qua đây. Ai ngờ...
"Cậu Lục, không tìm thấy ai cả."
Một người bảo vệ chạy lại phía này, kính cẩn báo cáo.
Cậu Lục? Tên này họ Lục à?