“Vậy lần này về nhà, mẹ em sẽ không đánh em nữa...cảm ơn chú đã giúp em giải thích "Không có gì.
Tô Noãn Tâm nhàn nhạt nói: “Chú đừng nói gì, ôm em một chút đi...em nhớ chú chết mất...mỗi ngày đều nhớ, ngay cả khi mơ cũng nhớ.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn khẽ cong lên, nghe xong cũng không có nói gì nữa.
Hai người ôm nhau gần nửa tiếng đồng hồ.
Dường như là muốn bù đắp tất cho tất cả những cái ôm mà đã không làm trong một tháng qua.
Lệ Minh Viễn cũng cảm nhận được rõ ràng cô nhóc này đã gầy đi rất nhiều.
Mắt thường trông thấy, chiếc cằm nhọn hoắt, dáng người mảnh khảnh....nhưng khi ôm vào lòng, dùng thân thể để cảm nhận, trên người cô nhóc cảm giác như cũng không còn nhiều thịt nữa.
Vốn dĩ vẫn đang là mùa xuân mà bây giờ đã như mùa hè rồi.
Cô nhóc đang mặc một chiếc váy...sự gợi cảm đã không còn nữa.
Mặc dù trông gầy gò như vậy nhưng đôi mắt lại ngày càng trở nên nhanh nhẹn, linh hoạt hơn. Khuôn mặt cũng gầy đi rõ rệt, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều trông tươi sáng, minh diễm lên không ít.
Nhưng, Lệ Minh Viễn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Tự đáy lòng đã hạ quyết tâm, sau này bất luận ai đúng ai sai thì anh cũng sẽ là người cúi đầu trước. Cô nhóc chỉ cần trong lòng có anh là đủ rồi.
Nếu như không quan tâm thì làm sao lại ăn không ngon ngủ không yên, chỉ có trong một tháng mà lại gầy đi nhiều như vậy chứ? Cập nhật nh*anh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Rõ ràng là anh cảm thấy rất đau lòng.
Anh nắm lấy khuôn mặt của cô nhóc, nhàn nhàn nói: “Bù đắp cho thân thể gầy nhỏ này đi rồi anh sẽ tha thứ cho em. “A? Vậy em há chẳng phải là ăn rất nhiều sao?" “Ừm, ăn. “Vậy chú dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, chú ăn ngon thì em cũng sẽ thấy ngon miệng” “Buổi trưa cũng không có ăn được gì nhiều. “Đó là bởi vì chủ không ôm em đó...chủ hôn em rồi, ôm em rồi, thì sẽ chứng tỏ là không tức giận em nữa.”
Lệ Minh Viễn nắm lấy cô nhóc mềm mại này, một chút vết xước cũng không có.