Tay nghề của Tô Noãn Tâm là học được từ mẹ của cô.
Sở trường của cô chính là làm đồ ăn thường ngày. Trong màn hình, cô đang cắt thịt hun khói với tỏi, nhìn qua là biết thường xuyên làm những việc này, tư thế thái thịt rất chuẩn.
Minh Dao ở bên cạnh vừa nhìn vừa nói: “Tay nghề nấu ăn của đàn chị là do học từ mẹ của chị ấy... Đồ ăn của mẹ đàn chị nấu còn ngon hơn nhiều, đến cả anh Lệ cũng rất thích ăn...
Tô Noãn Tâm trừng mắt nhìn nó nói: “Em nhắc tới chú ấy làm cái gì?”
Minh Dao vội vàng che miệng nói: “Hả? Không nhắc nữa! Đàn chị với anh Lệ đang giận dỗi nhau, đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh... Ha ha, cho nên không nhắc tới nữa!”
Lúc này ông Ngô chống gậy đi vào phòng bếp, nhíu này nói: “Nhóc con, tại sao cháu lại đột nhiên muốn phát trực tiếp vậy? Nếu thiếu tiền thì cứ nói với ông nội, ông nội cho cháu tiền tiêu vặt”
Tô Noãn Tâm quay đầu cười nói với ông Ngô: “Là Minh
Dao bảo cháu phát trực tiếp... Cháu cảm thấy cũng vui nên phát trực tiếp.... Trong thời gian chiến tranh lạnh cháu không cần tiền của chú ấy, cũng không muốn nhắc tới người này!” “Cháu muốn tự mình cánh sinh, kiếm tiền hay không là chuyện nhỏ, chỉ cần tìm cho mình chút chuyện để làm là được!” “Cũng không phải là không có chú ấy là cháu không thể sống được”
Ông Ngô cười ha ha hai tiếng nói: “Nhóc con, rất có chí khí! Không hổ là cháu gái mà ông già này nhận!” “Ha ha, ông nội... Về sau nếu chú ấy không cần cháu nữa, lúc ấy cháu với mẹ sẽ đến chỗ ông ở nhờ, ông phải thu lưu cháu đó!”
Ông Ngô trực tiếp cười ha ha nói: “Ông thấy vẫn tách nhau ra được! Bây giờ lập tức tách luôn! Thằng nhóc nhà họ Lệ kia ông không cần cũng được.... Đợi sau này ông nội tìm cho cháu một thằng nhóc tốt hơn, đảm bảo không dám làm cháu tức giận.
Tô Noãn Tâm có chút không cười nổi.
Vừa nghĩ tới việc nếu như chia tay với chú sấy, sau này sẽ không ở chung một chỗ nữa, trong lòng cô như muốn sụp đổ.
Đồ ăn đã cắt xong, nhưng hốc mắt cô lại đột nhiên đỏ kém.
Minh Dao đi lên phía trước hỏi: “Đàn chị, chị sao thế?” Tô Noãn Tâm cười khổ nói: “Không sao... Cắt tỏi khiến chị bị cay mắt... “Á... Vậy chị đừng cắt nữa, Nhiếp Hạo... Anh đừng có ngồi đó chờ ăn không, mau tới giúp đàn chị em cắt tỏi đi!” Nhiếp Hạo cạn lời nói: “Tại sao em không giúp. “Không phải là em đang cầm điện thoại di động đó
Lúc này Nhiếp Hạo mới đứng dậy đi tới nói: “Cần giúp sao không?” Tô Noãn Tâm nghi ngờ nhìn anh ta nói: “Anh biết làm sao?” “Tôi biết.” “Vậy cắt đám tỏi kia đi.. Cập nhật chương mới *nhất tại TгцуeлАРР.cом
Nhiếp Hạo vừa xuất hiện trên màn ảnh, fan hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên không ngừng. Quà tặng nhiều vô số kể.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc của cô tập đoàn Quốc Doanh, Lý Mạnh cầm điện thoại đi vào nói: “Tổng giám đốc... Cô Tô phát trực tiếp cảnh nấu ăn.
Lệ Minh Viễn sửng sốt nói: “Cái gì?” “Chính là phát sóng trên kênh trực tiếp cảnh nấu ăn... Cô Minh Dao cũng ở đó.
Lệ Minh Viễn cầm điện thoại trong tay anh ta, yên lặng quan sát một lúc.
Khi thấy Tô Noãn Tâm nói nhắc tới anh kad cái gì, trong lòng Lệ Minh Viễn vô cùng khó chịu.
Xem đến phần đối thoại sau của ông Ngô cưới Tôi Noãn Tâm... Vẻ mặt Lệ Minh Viễn trực tiếp đen lại.
Lý Mạnh ở bên cạnh bị dọa không dám nói chuyện.
Nghe tới đoạn Tô Noãn Tâm nói, trong thời gian chiến tranh lạnh sẽ không dùng tiền của anh... Lệ Minh Viễn nói thẳng: “Tặng cho em ấy một trăm cái tên lửa. “Phụt... Tổng giám đốc, anh chắc chưa?” “Nặc danh tặng “Dạ. Nhưng như vậy còn không phải cô Tô đang tiêu tiền của ngài sao.
Thế là phòng phát sóng đang rất bình thường thì đột nhiên có một cơn mưa tên lửa.
Trọn vẹn một trăm cái... Được ba mươi tỷ!