Tô Noãn Tâm đi tới ôm lấy eo của anh nói: “Chú ơi... Người ta không nỡ xa chú”
Lệ Minh Viễn vỗ về lưng cô, nói: “Ngốc Đáy lòng không khỏi khẽ động.
Hình như cảm giác ỷ lại của nhóc cun đối với anh càng lúc càng mạnh.
Trước kia cô rất mong chờ được đến đoàn làm phim. Hiện tại không ngờ lại nói không nỡ xa anh.
Tô Noãn Tâm chu mỏ nói: “Tại sao chú lại nói em ngốc... “Chính là ngốc." “Chú mới ngốc ý!” “Ừ... Anh cũng ngốc. “Hừ, rõ ràng chú không nỡ xa em... Tô Noãn Tâm cọ cọ vào ngực anh. “Ừ, không nỡ. “Nhưng chú lại không thẳng thắn như em, em không nỡ sẽ nói thẳng, chú thì lại không nói. “Sau này hãy nói, đoàn làm phim của ông Ngô cách đây không xa... Nếu buổi tối không có việc gì thì có thể trở về” “Biết rồi.”
Ngày nghỉ cuối cùng trôi qua một cách vội vã.
Nhiếp Hạo vừa xuất viện thì trực tiếp mang theo Minh Dao quay trở lại đoàn làm phim.
Tô Noãn Tâm có cảm giác như con gái mình nuôi lớn bị người khác cướp mất.
Vừa về tới đoàn làm phim, Minh Dao nhìn thấy coi thì chạy vội về phía cô nói: “Đang chị, em nhớ chị chết mất.” “Nhưng đàn chị của em thì lại không nhớ em chút nào!” “Đàn chị ghen rồi, ha ha!” Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team *nha!!!
Nhiếp Hạo cười nhạt đi tới, trong miệng còn ngậm một cây kẹo, anh ta bóc một cây kẹo khác nhét vào mồn của Minh Dao, nói: “Đừng để ý tới cô ấy."
Tô Noãn Tâm trợn mắt nói: “Ảnh để Nhiếp, anh nói cái gì đó... Dụ dỗ Minh Dao nhà tôi không cần tôi luôn” “Hiếm có con gái nhà người ta, nuôi chơi! “Vậy anh đi mà tìm cô giáo của tôi mà nói chuyện! Chưa chắc bà ấy đã vui lòng cho anh nuôi đâu.”