Lệ Lâm cũng nói: “Minh Thành... bố sai rồi... bố không ly hôn với mẹ con nữ, con xuống đây để có được không?” Lệ Minh Thành đứng ở chỗ kia, ddauw lưng về phái bọn họ, ngước nhìn bầu trời, ánh mắt trống vô hồn.
Hôm nay trăng rất tròn.
Bầu trời đầy sao trông rất đẹp... Nhưng trong mắt cậu không có một chút ánh sáng gì. Trái tim giống như nháy mắt phát đã chết. Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao... Từ nhỏ đến lớn anh họ lại chán ghét và bài xích cậu như vậy.
Hóa ra là nhìn cậu nhiều sẽ cảm thấy chướng mắt.
Lúc trước cả một nhà ăn cơm, anh họ sắp xếp công việc cho Minh Nguyệt với Minh Ngọc... Cuối cùng cũng sắp xếp công việc cho cậu.
Chuyện này khiến cho Lệ Minh Thành vui vẻ rất lâu.
Cậu cho rằng nếu trong mắt anh họ không có cậu thì căn bản sẽ không quan tâm đến cậu...
Đó là lần đầu tiên trong đời Lê Minh Thành có cảm giác mình được anh họ đối đãi giống như Minh Nguyệt và Minh Ngọc.
Cho dù công việc của bọn họ tốt hơn cậu. Cậu cũng không chút gì để ý. Ít nhất anh họ vẫn để ý đến cậu.
Mỗi ngày cậu đều đến công ty làm một nhân viên bình thường, học tập và làm việc thật tốt. Cậu muốn trở nên lợi hại giống như anh họ, muốn anh họ nhìn cậu nhiều hơn một chút.... Minh Nguyệt và Minh Ngọc đều không có khát vọng nội tâm này giống như cậu. Chỉ có một mình cậu có... Trước kia cậu cũng rất tò mò đây là cái gì. Bây giờ cậu mới biết... Bọn họ là anh em ruột thịt, cùng một mẹ sinh ra, khó trách...
Nhưng cậu thà rằng không biết, cả đời này cũng không muốn biết. Anh họ chán ghét cậu là vì những chuyện này....
Bởi vì mẹ cậu cũng là mẹ của anh họ.
Mẹ của cầu trước đây là vợ của bố anh họ... Sau này khi bố anh họ qua đời, mẹ của cậu gả cho bố của cậu rồi sinh ra cậu.
Loại chuyện này quả mức khiến người ta quá mức kinh hãi... Cậu ngàn vạn lần không ngờ bố mẹ của mình lại làm ra được...
Cậu cảm thấy mình như một vật thể dị dạng được sinh ra từ một đoạn tình cảm dị dạng, cả người tỏa ra cảm giác buồn nôn, cho nên anh họ mới chán ghét cậu như vậy.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Тгuуe*лAРP.cом
Khó trách là như vậy. Hiện tại... Cậu đã hiểu tất cả. Lệ Minh Thành, không muốn sống. Nhưng trước khi chết, cậu vẫn muốn nói với anh họ một tiếng xin lỗi... cho nên mới không vội nhảy xuống. Nhưng anh họ... liệu có tới hay không? Cậu chán ghét một nhà ba người dị dạng bọn họ... Cảm giác một nhà ba người đều toát ra cảm giác buồn nôn.
Nghe thấy bố mẹ ở phía sau nói những lời kia, Lệ Minh Thành không nhịn được gào thét nói: "Các người cút đi! Tất cả cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa”
Đáy lòng Lam Thanh Như lại lần nữa đau nhức. Cả người đứng không yên.
Lệ Lâm dìu bà ta nhíu mày nói: “Minh Thành, có nhiều chuyện con vẫn không hiểu... con đừng cực đoan như the!"
“Ông câm miệng! Hiện tại tôi không muốn nghe các người nói chuyện” Cuối cùng ông cụ Lệ cũng được Lệ Minh Viễn đỡ lên trên tầng thượng. Nhìn Lệ Minh Thành đứng ở vị trí đấy, suýt nữa ông cụ bị dọa sinh ra bệnh tim luôn. Ông ấy vội vàng đi tới nói: “Minh Thành, cháu muốn hù chết ông nội sao!”