“Em không về phòng ngủ chung với chị hả?” “Em không quấy rầy thế giới của hai anh chị đâu.” "Ái chà, Minh Dao nhà mình đột nhiên trưởng thành, biết được không ít chuyện nhỉ. Nhưng em dám ngủ một mình không?” "Sao em không dám? Em đã tám tuổi rồi, đã lớn lên, em không muốn ngủ chung với người lớn các chị nữa đâu. “Phụt, chị chưa từng nghe ai đột nhiên lớn lên hết. Minh Dao, có phải ai đó đã nói gì với em không? Chị chưa bao giờ sợ em quấy rầy, có em chị rất vui.”
Minh Dao cười tủm tỉm đi tới, nắm tay cô cùng nhau nằm lên giường, nói: “Em cũng thích chơi, cùng cười đùa với sư tỷ “Thế sao em lại ở đây một mình?” “Dù gì Minh Dao cũng lớn rồi, sau này mỗi buổi tối em đều sẽ ngủ một mình, chỉ cần chơi với sư tỷ vào ban ngày là đủ. “Có thật là hôm qua về nhà, mẹ em không nói gì với em không?” Tô Noãn Tâm nghi ngờ. “Không có đâu, sư tỷ đừng gọi điện hỏi mẹ em đấy nhé, nếu sư tỷ tiếc em thì em ngủ chung với chị là được.”
Minh Dao suýt nữa sợ chết khiếp. “Em yên tâm, việc nhỏ như vậy sao chị lại đi làm phiền cô giáo. “Vâng, gần đây mẹ em rất bận, dì Ngô sắp có con, mẹ em đều phải xử lý chuyện trong phòng làm việc.” “Cô giáo giỏi thật! Không chỉ biết đóng phim mà còn biết quản lý nữa chứ.” “He he, lúc làm việc, chắc mẹ em vui lắm. “Minh Dao, chị quên không hỏi em, sao tự nhiên Nhiếp Hạo lại xin nghỉ?” “Hả? Em có biết đâu.” “Nhưng tối qua anh ấy đưa em về mà, hôm sau đã xin nghỉ rồi.” “Phải rồi, sau khi đưa em về nhà, anh ấy rời đi luôn, chắc là bị cảm gì đó, không sao đâu!” “Chúng ta có cần đi thăm anh ấy không?”
Minh Dao ngây ra một lúc rồi hỏi: “Sư tỷ muốn đi thăm anh ấy à?” “Dù gì anh ấy cũng là tiền bối, còn dạy diễn xuất cho chị, coi như thầy của chị. Về tình về lý thì chị đều nên thăm anh ấy. “Vậy thì... để em hỏi giúp chị xem anh ấy đang ở bệnh viện nào. “Em hỏi đi, ngày mai chúng ta tranh thủ thời gian đi thăm anh ấy. “Vâng!
Minh Dao cũng muốn tận mắt nhìn thấy Nhiếp Hạo lúc này sao rồi. Sau một đêm kinh hồn đó, hai người còn ổn hay không?
Thấy tin nhắn gửi tới, Nhiếp Hạo ngẩn ngơ trong chớp mắt. Anh còn tưởng cả đời này, cô nhóc kia sẽ không bao giờ giao thiệp với mình nữa. Quả nhiên lời nói của con nít không thể tin. Khỏe môi anh cong lên, gửi tin nhắn hồi âm cho cô bé, không nói nhiều mà chỉ báo địa chỉ. Từ hồi hiểu chuyện tới bây giờ, mỗi lần nằm viện còn chưa từng có ai tới thăm anh ấy chứ. Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом* để ủng hộ team nha!!!
Thấy tin nhắn hồi âm, Minh Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng sau vụ việc tối qua, Nhiếp Hạo sẽ từ chối gặp mình. “Sư tỷ, Nhiếp Hạo đã gửi địa chỉ cho em, chắc là đồng ý cho chúng ta tới thăm anh ấy.” “Vậy em nói với anh ấy là sáng mai chúng ta sẽ đến thăm anh ấy. Anh ấy có muốn ăn gì không? Chúng ta tiện đường mua mang tới luôn.” “Vâng.”
Một lát sau, Minh Dao đực mặt ra nhìn Tô Noãn Tâm: “Nhiếp Hạo nói... “Nói gì?” “Muốn anh bánh bột ngô làm bằng tay, bên trong đựng dưa muối...
Tô Noãn Tâm mờ mịt. Trước khi ở nhà cô còn có rất nhiều loại bánh này, đó là thứ mà nhà nghèo không có tiền mua đồ ăn mới ăn. Nhưng bây giờ ai còn ăn thứ đó nữa, cô phải đi đâu để tìm đây?