Lần này không phải là người khác tặng vé, mà là Tô Noãn Tâm tự đặt vé trên mạng. Lúc mua vé, cô còn hỏi Lệ Minh Viễn: “Chú muốn xem phim gì?” “Chọn phim em thích đi, anh xem phim nào cũng được. “Vậy thì em muốn xem phim tình cảm. Yêu đương đều xem phim tình cảm.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ừ”
Anh nói phim nào cũng được tức là đều được. Lúc ở nhà với cô nhóc, cho dù phim truyền hình nhàm chán đến mấy, anh cũng có thể xem phim với cô suốt một buổi chiều, có gì mà anh không thể làm được nữa?
Tô Noãn Tâm chọn một bộ phim tình cảm gần đây có danh tiếng không tồi, tên là “Ái Tình Thế Giới”, vừa nghe tên của bộ điện ảnh này đã thấy rất ngọt ngào. Bây giờ cô chỉ muốn được ngọt ngào với chủ nhà mình thôi.
Không lâu sau đã tới giờ công chiếu điện ảnh. Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn tới rạp đúng giờ, khi họ tới nơi thì đã không còn ai duyệt vé, chắc đều vào trong hết rồi. Cô kéo Lệ Minh Viễn mau chóng vào rạp chiếu phim. “Chú mau lên, sắp trễ rồi.” “Đừng chạy.
Lệ Minh Viễn cạn lời. Cô nhóc này thích nhảy nhót, anh cũng đã quen rồi, nhưng anh không quen với việc chạy ở nơi công cộng như thế này, thế mà vẫn bị cô nhóc kéo tay chạy một đoạn đường, tới cửa phòng chiếu vừa lúc suýt nữa đụng trúng một mỹ nữ vừa đi ra ngoài. Lệ Minh Viễn bất đắc dĩ nói: “Anh đã bảo em đừng chạy rồi mà."
Tô Noãn Tâm thè lưỡi với anh, sau đó nói với mỹ nữ: “Xin lỗi cô, tôi không biết có người ra ngoài vào lúc này."
Mỹ nữ nhíu mày, đang định nói chuyện thì thấy một mỹ nam cực phẩm đứng trước mặt mình, theo bản năng kìm hãm lời nói lại. “Không... không có gì. Anh... các anh cũng tới đây xem phim à?”
Thấy mỹ nữ sắp dán mắt lên người chủ nhà mình, Tô
Noãn Tâm khó chịu nói: “Đúng thế, tới rạp chiếu phim không xem phim thì đi vệ sinh hả?” “À... các cô ngồi dãy ghế thứ mấy?” “Cô hỏi cái này làm gì?” “Tôi thấy cô rất hợp ý thôi mà, suýt nữa đụng vào nhau còn gì. Em gái, đây là anh trai em hả? Anh ấy đẹp trai quá.” Mẹ nó, sao lại là anh trai? Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Xin lỗi khiến cô thất vọng rồi, đây là bạn trai tôi.” “À à, bạn trai à, nhưng cô trông nhỏ xíu thế này mà đã có bạn trai rồi sao?”
Tô Noãn Tâm cúi đầu nhìn váy ngắn với vớ trên người mình, không khỏi cạn lời: “Cảm ơn, tôi không còn nhỏ nữa, năm nay tôi đã ba mươi tuổi rồi, chẳng qua thích ăn mặc trẻ trung thôi. “Ở thế à.” “Xin hỏi mỹ nữ có thể nhường đường được không?"
Mỹ nữ ngượng ngùng nhìn Lệ Minh Viễn, xê dịch sang bên cạnh nhường đường, vẻ mặt lưu luyến nhìn họ đi vào. Mẹ nó, một mỹ nam cực phẩm thế này, có lẽ cả đời sẽ không thể gặp được người thứ hai, tiếc rằng người ta đã có bạn gái. Cô nhóc kia thoạt nhìn chắc còn chưa tới 20, sao có thể là ba mươi tuổi? Ngược lại là người đàn ông cực phẩm kia trông rất thành thục, từ đầu tới cuối chỉ yêu thương nhìn cô nhóc kia, quả thực hâm mộ gần chết.
Tô Noãn Tâm ngồi vào ghế, tức giận trừng Lê Minh Viễn: "Khuôn mặt của chủ đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt” Lệ Minh Viễn thản nhiên hỏi: "Em ghen à?” "Hừ!” Tô Noãn Tâm quay mặt đi, không để ý tới anh.