“Noãn Tâm, đừng lo lắng, chị không phải mẹ hay chị gái chị... chị không tham lam như bọn họ. Chị chỉ muốn được nổi tiếng, có được danh tiếng trên mạng cũng được... miễn là chị có thể kiếm tiền, mua được nhiều quần áo sang trọng, đắt đỏ mà không cần phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc, việc gì chị cũng có thể làm được. “Đây là số điện thoại tôi, chị lưu vào, ăn lẩu xong cứ về nhà mà đợi thông báo “Cảm ơn em họ!”
Trương Bảo Hồng gắp miếng thịt vào bát cho Tô Noãn Tâm với vẻ vô cùng nhiệt tình.
Cả bữa ăn, Tô Noãn Tâm chỉ việc đưa thức ăn vào miệng rồi nuốt, mọi thứ đều được nhúng chín và tự động cho vào bát cô ấy.
Khóe môi Lâm Tiểu Mạn và Dương Diễm không khỏi co giật khi chứng kiến điều này.
Đúng là không tài nào giải thích nổi mà, thực ra trong nhà có một hoặc hai người biết điều như này, cũng không tệ lắm...
Chỉ cần đưa ra một số lợi ích cho họ, họ liền ngoan ngoãn phục vụ mình đến nơi đến chốn. Cũng chẳng khác nào mấy kẻ bám đuôi là may...
Mà Tô Noãn Tâm, cô cũng chẳng nghĩ nhiều.
Nếu biết đường trả ơn cho cô, cô sẵn lòng dang tay cứu giúp, dù sao cũng không gây hại gì nhiều.
Nhưng nếu cô ta là loại người vong ân bội nghĩa, cô đã có lòng cứu giúp rồi còn đòi hỏi nhiều hơn, cho rằng việc cô giúp đỡ là chuyện đương nhiên phải làm, loại người này tốt nhất là cô nên tránh càng xa càng tốt.
Sau bữa lẩu, cả nhóm đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên một bóng người cao lớn bước vào.
Dương Diễm cùng Lâm Xuân Mạn kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Lệ, sao chú lại ở đây?”
Trương Bảo Hồng ngây người trong chốc lát, sau đó liền hét lên một cách nhiệt tình: “Em rể, em đến đón em họ chị về sao...
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt tặng cô ta một cái liếc nhìn, sau đó khẽ gật đầu, quay sang nhìn Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm một chút bất ngờ cũng không có, vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng từ đầu đến giờ nhìn anh nói: “Lệ Minh Viễn, chú đến đây làm gì vậy?” “Đến đón em.