Hai ngày nghỉ rất nhanh đã trôi qua, Tô Noãn Tâm lại lần nữa trở lại đoàn phim. Ông Ngô thấy cô trở lại bình thường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nhiếp Hạo hỏi cô nói: "Trở lại như thế nào?" Tô Noãn Tâm thành thật trả lời: "Mẹ tôi đánh, cho tỉnh lại... "Trên đời này, người cô quan tâm nhất là của cô?" Nhiếp Hạo ánh mắt phức tạp nói. mẹ "Ừ, trước khi gặp được anh ấy, cuộc sống của hai mẹ con tôi là nương tựa lẫn nhau... thời gian hạnh phúc nhất và tuyệt vọng nhất, đều là cùng nhau vượt qua... Sau khi gặp được anh ấy, anh ấy cũng là người rất quan trọng trong cuộc sống của tôi."
Nhiếp Hạo gật đầu nói: "Có mẹ... cũng rất tốt. "Ừ? Ảnh đế Nhiếp không có mẹ sao?"
Nhiếp Hạo nét mặt lạnh lùng nói: "Sớm đã không còn... "Anh ấy cũng không có... Cùng lắm tôi sẽ chia một nửa tình thương của mẹ tôi cho anh ấy, mẹ tôi đối với anh ấy cũng rất tốt. Sau này ảnh đế Nhiếp, cũng sẽ gặp được cô gái bằng lòng chia sẻ một nửa tình yêu thương của mẹ cô ấy cho anh." "Sẽ có sao..." Anh ta không dám hi vọng xa vời. Anh ta không phải Lê Minh Viễn, không có vận may của anh.
Gặp được một người, bằng lòng chia sẻ một nửa tình yêu thương của mẹ cô ấy cho anh ta, lại đồng thời cũng là người anh yêu.
Mà anh... Đời này đều khó có khả năng.
Cho dù gặp, cũng không phải là người anh cần. Bởi vì Kỷ Vân Như cũng không có mẹ... bà ấy, cũng cực kỳ đáng thương.
Cũng không có tốt hơn bản thân anh ta chút nào. "Chắc chắn sẽ có! Đúng rồi ảnh để Nhiếp... Trước đấy anh dạy tôi cách thức nhập vai, tôi bây giờ cũng đã hiểu biết một chút... Tôi cũng có xem qua lại những cảnh quay thành công của ông nội tôi, những cách thức diễn xuất anh dạy tôi diễn, một chút cảm giác không tự nhiên, chân thực cũng không có... Chính tôi cũng cảm thấy, tôi diễn rất tuyệt"
Nhiếp Hạo cười nhạt nói: "Phải." "Đúng vậy, nhưng thiết sót duy nhất chính là... nhập vai rất dễ nhưng thoái khỏi vai diễn lại vô cùng khó khăn... cuối cùng ảnh để Nhiếp mỗi lần đều là ở đây làm được, nhanh chóng như thế thoát khỏi vai diễn?" "Nhiều lần, tự nhiên sẽ dễ dàng... Mọi việc, đều là bắt đầu khó khăn." "Trước đây ảnh đế Nhiếp từng có, thời gian không thể thoát khỏi vai diễn trở về thực tế, làm ra chuyện khác người gì không?"
Ông Ngô ở bên cạnh chen miệng nói: "Ở trên đường phố. Kêu to mình là Tần Thủy Hoàng, những kẻ phản nghịch, những tên giặc bán nước... có chịu thú tội không?" "Phù... Thật sao ông nội!"
Nhiếp Hạo khóe miệng co giật nhìn Ông Ngô nói: "Đều là chuyện từ mấy trăm năm trước, ông vẫn còn nhớ rõ?" "Trí nhớ tốt, muốn quên đi cũng khó khăn... Chuyện chắc khoảng chừng mười mấy năm trước, thằng nhóc này đóng phim cổ trang, Tần Thủy Hoàng... Lúc ấy ông nội cháu thích quay phim lịch sử, đối với phim khoa học viễn tưởng vẫn chưa có hứng thú... "Oa! Ông nội và ảnh để Nhiếp đã bắt đầu hợp tác tư sớm như vậy... "Phí lời, thằng nhóc này đều do ông quay phim cho vô cùng tốt. Nếu không ở đâu ra hiện tại nổi tiếng thế này?"
Nhiếp Hạo lại nhíu mày nói: "Không phải do tôi diễn phim của ông, đều diễn cho vô cùng tốt sao?" "Thằng nhóc chết tiệt, rõ ràng là tôi quay phim cho anh vô cùng tốt!" "Do tôi diễn vô cùng tốt!" "Ha ha ha ha, được rồi ông nội... ảnh để Nhiếp, đừng tranh giành! Chắc chắn cả hai bên đều có công!" "Con nhóc này biết cái rắm, thằng nhóc này tuổi tác càng ngày càng lớn, hiện này các diễn viên nhỏ tuổi rất nhiều... Nếu không phải ông già này còn tìm anh ta quay phim, còn bằng lòng ra giá thù lao trên trời, ai sẽ mời anh ta chứ!"
Nhiếp Hạo gật đầu nói: "Cái này là sự thật" "Không phải chứ, trình độ của ảnh đế Nhiếp cao như vậy, còn có thể không có phim để quay sao?" "Không phải có phim để quay sao? Là không ai trả nổi tiền thù lao anh ta muốn!"