Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Kỷ Vân Tiêu, không có con cái. Nhưng cuối cùng, quay về nhà họ Kỷ lại nắm quyền kế nhiệm trong tay, tiếp quản vị trí người nắm quyền của nhà họ Kỷ, khôi phục lại danh tiếng như xưa cho nhà họ Kỷ... Như vậy Kỷ Vân Như chính là người được lợi lớn nhất,
Đây cũng một trong những nguyên nhân Kỷ Vân Như bỏ ra chi phí lớn như vậy, để nhất định cứu sống Kỷ Vân Tiêu!"
Ông Ngô khuôn mặt tỏ rõ sự kinh ngạc: "Ý của cậu là... Vân Như là vì con của mình?" "Kỷ Vân Tiêu hôn mê nhiều năm... Tuổi tác cũng đã không còn nhỏ, cho dù có tỉnh lại ngay, khả năng có thể sinh con cũng không lớn... Mà con của Kỷ Vân Như, chính là dòng dõi của nhà họ Kỷ, đời sau duy nhất... Khả năng tương lai tiếp quản nhà họ Kỷ, ít nhất nắm chắc đến 90%,
Nếu hiện tại, Kỷ Vân Tiêu có huyết thống của mình... Con đường tốt mà Kỷ Vân Như đã sắp đặt sẵ, coi như bị cướp hết toàn bộ
Ông Ngô ông đoán... cô nhóc sẽ thế nào?"
Ông Ngô nét mặt tỏ rõ vẻ hoảng sợ nói: "Đúng là... Thật sự có khả năng này! Cùng lắm... Đời tôi vẫn luôn cảm thấy phiền phức nhất chính là những nhà giàu quyền thế như các người, đủ loại mánh khỏe xấu xa.
Lòng người, đều do những nhà giàu quyền thế làm cho phức tạp!
Nếu người khác phân tích những việc này cho tôi, ông già như tôi nhất định sẽ không tin, nhưng... Tên nhóc như cậu lớn lên loại gia đình quyền thế này, thông thạo những chuyện này, ông già tôi đây có tin tưởng một chút,
Miễn, không nói cho Vân Như những chuyện này là được."
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: "Người đang âm thàm bảo vệ cô nhóc, xin Ông Ngô tạo điều kiện, để có thể vào trong đoàn phim, quan sát kỹ càng xung quanh cô nhóc mọi lúc." "Nếu không biết... Nhìn, còn tưởng rằng đó là con gái ruột của cậu! Yêu thương đến mức này... "Cô Nhóc nhà tôi, tôi tất nhiên phải yêu thương!" "Chậc chậc chậc... sau này chờ khi cậu có con gái, chắc tất cả những gia đình trong thành phố này có con gái, đều muốn đổi thành họ Lệ nhà cậu!" Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: "Nếu như cô nhóc sinh con gái cho tôi... Tôi đương nhiên cưng chiều như ông trời." "Đi đi đi...Bớt ở chỗ ông già này thể hiện tình cảm mặn nồng! Mọi chuyện vẫn chưa có gì chắc chắn đâu!" "Là do ông Ngô nhắc đến."
Ông Ngô trừng mắt nói: "Tôi thấy thằng nhóc cậu chủ yếu đến để chọc tức ông già này!" "Không, vì tôi đặc biệt quan tâm đến sự an toàn của cô nhóc, nên mới đến đây!"
Ý là việc chọc tức ông, anh cũng có thời gian và sức lực.
Ông Ngô suýt chút nữa bị chọc tức chết, dứt khoát xua tay nói: "Đi nhanh lên một chút... Nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy thật phiền!"
Lệ Minh Viễn lời nên nói, đều đã nói xong, cũng không có ý định tiếp tục ở lại.
So với ở lại đây tranh luận với ông già này, anh muốn đi gặp cô nhóc nhiều hơn.
Đã từ công ty ra, cũng không cần phải trở về gấp.
Trên bãi đất trống phòng nghỉ bên ngoài cách đó không xa, Tô Noãn Tâm đang ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn đâu.
Cô vừa được đưa xuống từ giữa không trung, thời điểm trước khi xuống đất, cô nhìn thấy quần áo của Nhiếp Hạo bị dây cáp bảo hộ kéo lên... Phần da bên hông lộ ra ngoài, tất cả đều là vết thương.
Đều là những vết thương chưa lành miệng, nhìn thấy mà giật mình, vô cùng đáng sợ.
Cũng không biết... Những vết thương kia vì sao xuất hiện.
Nhưng quan trọng hơn là, vừa nãy nếu không phải
Nhiếp Hạo... cô có thể đã ngã chết.
Nhiếp Hạo đeo dây cáp bảo hộ, trên lưng nhiều vết thương như vậy. Giữ cô ở trong tay, lúc đó chắc chắn càng làm tổn thương thêm các vết thương.
Tô Noãn Tâm tập trung tinh thần, ngay cả Lệ Minh Viễn đi đến ngồi xuống trước mặt cô từ khi nào, cũng không biết.
Nghe thấy Lệ Minh Viễn đột nhiên hỏi: "Đang suy nghĩ gì?" Cô mơ hồ trực tiếp nói ra: "Đang suy nghĩ về Nhiếp Hao." Lê Minh Viễn: "…." Cô nhóc muốn chết phải không.