Tần Thiên không thể nào ngồi yên được. “Cậu Tần, cậu đi đâu đấy?” Một người bạn ngồi cùng bàn anh ta hỏi.
Tần Thiên thản nhiên trả lời: “Tôi đi nhà vệ sinh một tí, các cậu cứ ăn trước đi.
Sau đó anh ta nhanh chóng đi về phía bàn của Tô Noãn Tâm.
Anh ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là kiểu người đàn ông nào có thể cướp mất linh hồn bé nhỏ của cô bé này bay khỏi tay Lệ Minh Viễn được.
Nhìn xem cái khuôn mặt đang yêu đương kia xem, nhìn đôi mắt sáng long lanh kia mà xem. Bộ dáng này của cô làm cho Tần Thiên có chút không đành lòng mà nhìn thẳng vào được.
Nếu như Lê Minh Viễn mà thấy cảnh này nhất định cậu ta sẽ bị tức chết mất.
Lệ Minh Viễn nghe thấy điện thoại báo có tin nhắn, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái. Nhìn thấy cảnh trong video, tròng mắt anh có hơi chút trừng một tí.
Tần Thiên đang ở gần đây sao? Dựa vào khoảng cách từ trong video hình như là rất gần.
Trong video chỉ quay chụp sau lưng anh, cho nên chắc là ở một cái bàn nào ở phía trong kia.
Chân mày Lê Minh Viễn có hơi chút nheo lại, nhưng anh không có vội vàng quay lại nhìn xem. Mà lúc này trong đầu anh đang suy nghĩ xem, có nên để mặc kệ Tần Thiên tiếp tục hiểu nhầm, cho rằng cô nhóc này đang cắm sừng mình không, hay là lựa chọn để cho Tần Thiên biết được người này là mình.
Nhưng Tần Thiên lại không để cho anh có cơ hội lựa chọn, anh ta đi tới bàn của hai người, miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, cũng không thèm nhìn tới người đàn ông ngồi trên bàn mà là nhìn Tô Noãn Tâm châm chọc khiêu khích nói: “Cô bé kia, năm mới cô cũng thoải mái quá ha
Tô Noãn Tâm há hốc mồm nói: “Ủa? Anh Trần, thì ra anh cũng tới đây ăn tối à?” “Vừa hay gặp phải hai người. Nhóc, cô không định giải thích cho tôi à?” "Hả? Anh muốn tôi giải thích cái gì cơ?”
Cô vừa mới nói xong thì ở ngay trước mặt cô đã xuất hiện một cái điện thoại di động. Là của Lệ Minh Viễn đưa cho cô.
Tô Noãn Tâm đưa tay cầm lấy điện thoại, sau đó mở video ra xem, nhìn xong video, rồi lại xem