**********
”Ngọc Mỹ có một chiếc Audi màu đỏ đang đậu ngoài đầu đường, không phải là của nhà bà đó chứ? Nghe chủ của hàng đồ ăn vặt nói, buổi sáng đã nhìn thấy con rể tương lai của bà lái chiếc xe đó tới đây đó. "Ây da, đứa con rể này thật là hào phóng đó!” "Này chàng trai, nghe nói cậu làm việc trong công ty niêm yết thị trường chứng khoán hả?"
Lệ Minh Viễn và một bàn các ông cụ, khi bị một thím ngồi bàn kế bên hỏi thì gật đầu: “Dạ” "Vậy công ty của các cậu còn nhận người không?” Con trai tôi vừa mới tốt nghiệp đang tìm việc! Tôi muốn tìm công ty nào tốt một chút Nhưng mà mấy công ty bây giờ thì đều cần có kinh nghiệm mới nhận, thằng nhóc này mới tốt nghiệp đại học, thì lấy đâu ra kinh nghiệm chứ!” "Lẽ nào phải đi làm mấy năm mới tìm được công việc hay sao?”
Người bên cạnh liền nói thêm: “Đúng vậy. Bây giờ không giống như chúng ta trước đây, dù có học đại học cũng khó mà tìm được công việc, sinh viên đại học đầy đường cũng đều không có giá trị. "Ây da, cả gia đình làm việc vất vả để lo cho con cái ăn, cái mặc, rồi trang trải cho con học hành. Kết quả lại không tìm được công việc nào tử tế cả.” “Còn không phải sao? Con gái cưng của tôi bây giờ vẫn còn làm phục vụ ở quán ăn kia kìa, tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học!”
Lệ Minh Viễn mặt không biến sắc hỏi: “Thím ơi, con thím học chuyên ngành gì vậy?” "Chuyên ngành máy tính thì nói sau khi tốt nghiệp đại học đều sẽ đến công ty game nào đó làm việc con cũng không rõ lắm, chính xác là nó làm gì. Nghề nghiệp của những người trẻ tuổi, con cũng không hiểu lắm.
Đôi mắt của bà thím kia không nhịn được mà sáng lên: “Thật sao! Là công ty gì vậy! Lớn không? Không lớn cũng không sao, chỉ cần có thể để thằng nhóc đó tích lũy chút kinh nghiệm làm việc, rồi sau này lại đến công ty lớn làm, vậy thì cũng có kinh nghiệm rồi.”
Trái lại là một người hiểu chuyện.
Lệ Minh Viễn cười nhạt: “Có một công ty game của tập đoàn nhà họ Tần không tính là lớn, chỉ vừa thôi, vừa hay con có bạn làm bên đó. Cho nên, có thể giới thiệu qua đó học hỏi. "Mối quan hệ tốt như vậy ây da, không ngờ lại có chuyện tốt đến như vậy, Ngọc Mỹ, cảm ơn con rể! Nào, mời con một ly
Tô Ngọc Mỹ không nhịn được cười: “Việc dễ như trở bàn tay cứ yên tâm a Với khả năng của Minh Viễn, thì đây đúng thật là chuyện nhỏ, tiện tay gọi một cuộc điện thoại là xong ngay.
Khi loại chuyện như thế này bắt đầu, thì người bên cạnh cũng sẽ bị kích động.
Người phụ nữ trung niên vừa nãy nói rằng con gái bà ấy có bằng đại học, nhưng lại đi làm phục vụ trong nhà hàng không nhịn được mà nói: “Ngọc Mỹ. Bà xem con rể bà có bản lĩnh như vậy, có thể nào giới thiệu một công việc cho Thúy Mơnhà tôi không?”
Tô Ngọc Mỹ có chút khó xử liếc nhìn Lệ Minh Viễn một cái, vẻ mặt anh lại rất bình tĩnh.
Mặt không biến sắc, anh nói: “Con gái của thím học chuyên ngành gì vậy?” "Chuyên ngành y tá. Mấy năm nay, tới làm y tá cũng rất khó tìm như vậy, ây. Con trai con đừng ghét bỏ thím mặt dày, mới lần đầu gặp mặt mà đã nhờ con giúp đỡ. Hiện tại bây giờ, hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ vợ của con đều biết rõ. Lúc trước vì để cho con gái đi học đại học mà nhà đã mắc một món nợ. Bây giờ tốt nghiệp rồi tới một công việc tốt cũng khó tìm, nợ cũng không trả được. Ây da, vậy đi học thì có ích gì chứ
Tô Ngọc Mỹ cười gượng nói: "Không dễ dàng gì mà." "Dì Tô cảm thấy để con gái của thím này đến bệnh viện Nhơn Hòa làm việc thì thế nào? Có thể bắt đầu thực tập trước.
Hai mắt Tô Ngọc Mỹ lập tức sáng lên: “Đúng rồi. Quên mất phó viện trưởng Dương, chuyện này, tôi có thể giới thiệu được. Chính là nơi tôi nằm viện trước đây, tôi với viện trưởng hiện tại cũng có chút giao tình.