Ông cụ Lệ trợn tròn mắt: “Nhiều như vậy rồi mà vẫn còn không đủ sao? Tên nhóc con dám qua mặt ông nội sao? Ở bên ngoài có tài sản riêng?” “Ông nội phải tin con. Trong vòng mười năm con có thể khiến cho nhà họ Lệ đứng đầu bảng xếp hạng Forbes. Hơn nữa, chỉ cần con không xảy ra chuyện ai cũng đừng nghĩ đến chuyện vượt qua nhà họ Lệ! Cho dù đó là Kỳ Vân Tiêu.”
Ông cụ Lệ cau mày nói: “Người trẻ nói khoác là chuyện bình thường, thằng nhóc con nói xem, có phải con đã qua mặt ông nội, kiếm ở bên ngoài một ít rồi không?" “Phải thì sao a? Ông nội bị ảnh hưởng sao? Dù con lấy tiền của tập đoàn hay không thì chỉ cần con vẫn là người cầm quyền của nhà họ Lệ, tài sản của nhà họ Lê sẽ không những không mất đi đồng nào, mà nó sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn nhưng đó là ngoại trừ các tập đoàn ở bên ngoài ra. Nếu con ở nhà họ Lệ, những tài sản còn lại cũng sẽ thuộc về nhà họ Lệ, còn nếu con không ở nhà họ Lệ, những tài sản đó tất nhiên sẽ thuộc về một mình Lệ Minh Viễn con!” “Thật là hỗn láo! Thằng nhóc thối! Con đúng là phản rồi! Ông nghĩ, đợi đến một ngày nào đó, ông nội sẽ không còn trị được con nữa rồi!” “Không. Con nghĩ, nếu có một ngày, ông nội chán ghét mà vứt bỏ con như vậy dù không có vị trí người cầm quyền của nhà họ Lệ, con cũng không thể sống quá kém được, phải tạo ra cho mình một con đường sống khác còn nếu ông nội không vứt bỏ con ông nội nhìn xem, nhà họ Lệ sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Khi ông chết đi, ông cũng có thể nhắm mắt xuôi tay, thanh thản mà xuống gặp bà nội. Bây giờ nhà họ Lệ rất tốt, so với trước khi thì lớn mạnh hơn rất nhiều. So với nhà họ Kỳ trước kia, dù họ phát triển thêm một trăm năm nữa, cũng không thể vượt qua được!”
Những lời này khiến cho ông cụ Lệ có chút động tâm. Nhưng tên nhóc này cũng quá khôn đi!
Tập đoàn vẫn là của nhà họ Lệ không sai, nhưng tên nhóc này lại phát triển riêng ở bên ngoài, tài sản đó cũng chỉ thuộc về một mình Lệ Minh Viễn nó!
Nếu nó rời khỏi nhà họ Lệ, nhà họ Lệ còn lớn mạnh sao?
Cho nên, muốn đi một bước kia, không phải bây giờ, ông phải nhường tên nhóc này một bước sao?