“Ông cũng không phải là có ý đó, tên nhóc thối là cháu lại càng muốn cố chấp như vậy sao!” “Phải”
Bữa tối đêm giao thừa hôm qua, rõ ràng toàn là những người dưng không có quan hệ huyết thống, thế nhưng lại đặc biệt thân thiết, làm anh cảm nhận được cảm giác gia đình.
Ngày hôm nay, bên cạnh mình toàn là những người thân trong gia đình Thế nhưng một chút cảm giác ôn hòa, cũng không có. Trong lòng tràn ngập sự chán ghét.
Ông cụ Lệ sắc mặt khó chịu, xụ mặt nói: “Tên nhóc, cháu thực sự nghĩ rằng mình rất kiên cường sao? Ông già này không thể bắt cháu làm được như thế đúng không? Ông còn chưa chết đâu!
Cháu cho rằng cháu là người nắm quyền của nhà họ
Lệ, đã ngồi cho vững chưa?
Ông già này nói cho cháu biết, chỉ cần ông nói một câu, cháu cũng phải từ trên vị trí này leo xuống!”
Sau khi nói xong, bà Lệ và Lệ Kiên, tất cả đều hào hứng.
Hận rằng không thể để cho ông cụ tức đến điên người, lên tiếng nói ngày mai Lê Minh Viễn không cần phải đến tập đoàn để làm tổng giám đốc nữa, để cho Lệ Kiên lên làm tổng giám đốc
Ngay cả Lệ Minh Viễn cùng với chủ hai và thím hai, trong lòng đều đã bắt đầu suy tính
Nếu như Lệ Minh Viễn rớt đài, sẽ lập tức phá vỡ quy tắc đứa con trai trưởng là người nắm quyền thừa kế. Như vậy, hai đời người nhà bọn họ đều sẽ có hy vọng lên nằm quyền.
Bên trong suy nghĩ của từng người một, đều nhen nhóm lên những suy nghĩ xấu xa.
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn cũng chưa thay đổi, hai mắt thản nhiên nhìn thẳng vào ông nội nói: “Nếu như ông nội cảm thấy rằng có thể thay đổi một người, mà có thể làm cho tập đoàn phát triển mạnh Như vậy thì tùy ý ông. Cháu cũng mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Ông cụ Lệ tức giận đứng lên đập bàn một cái nói: “Anh đây đang muốn chống đối sao? Vì một cô bé, mà ngay cả vị trí nắm quyền lực trong tay cũng không yêu thích sao? Ông già này cực nhọc biết bao lâu để đào tạo ra được một người thừa kế, anh nói không thích thì sẽ không làm nữa?
Anh có bao giờ nghĩ rằng, nếu như anh rời bỏ tập đoàn, thì có thể sẽ phá sản chưa?” “Cháu từ năm hai mươi bốn tuổi, đã tiếp quản tập đoàn Quốc Doanh Làm đến bây giờ, tổng cổng đã tốn hết bốn năm, lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Quốc Doanh, so với năm trước tăng trưởng bao nhiêu, có cần cháu nói cho ông nội biết một chút không?
Ông nội có thể yên tâm ở nhà an dưỡng tuổi già như thế này, chẳng lẽ không phải bởi vì cháu mỗi ngày làm việc hay sao, ngay cả làm việc bận rộn ở công ty ccũng là việc sai hay sao?
Nếu như ông nội yên tâm, có thể đổi người khác lên thử xem. Để cho chú út, chú hai, chủ ba, còn không thì để Lệ Minh Thành ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh này, đều có thể được!
Cháu sẽ không giữ lại bất cứ một thứ gì cả, sẽ giao ra toàn bộ tập đoàn Quốc Doanh!”
Nói xong một phen, bà nội Lê, Lệ Kiên, Lê Minh Hoàn, Lệ Lâm đều bắt đầu suy nghĩ kì lạ.
Bố mẹ sinh con trời sinh tính, mặc dù mỗi người một sở thích. Thế nhưng chưa có người nào lại không muốn được ngồi lên vị trí kia cả.
Chỉ có Lệ Minh Thành, coi như vẫn nghĩ đến sự thật, nhíu mày nói: “Ông nội, lúc đầu khi tiếp nhận sản nghiệp của dòng họ mới biết được, nhân viên quản lý của mỗi ngành công việc đều rất bận rộn như vậy, tóc rụng gần hết. Bởi vì mỗi ngày đều phải tăng ca.
Anh họ phải quản lý cả tập đoàn Quốc Doanh Chắc chắn cũng không dễ dàng gì, cháu cũng không có khả năng làm việc bận rộn như vậy.
Bố của cháu và chú ba không chừng với bản lĩnh đó, chú út lại càng không thể
Sau khi nói xong những lời này, bố và hai người chú của anh ta trừng mắt nhìn anh ta.
Ông cụ Lệ cũng không tức giận mà nói: “Cháu là một người được một tay ông đào tạo ra để làm người thừa kế, nếu anh có chết thì cũng phải chết trên vị trí này!”
Viên Cát Kỳ nhíu mày nói: “Bố, mới đầu năm mới, cái gì mà chết với không chết, không may mắn đấy!”
Lệ Minh Viễn nhưởng mày nói: “Còn gì để nói nữa đâu. Cháu cống hiến vì cả dòng họ này, ngay cả vợ của mình mà còn không được chọn, cháu có thể tự chọn vợ cho mình!
Nhà họ Lệ của chúng ta không cần dựa vào hôn nhân chính trị, dựa vào tiền tài của nhà vợ để mà phát triển!”