Tô Noãn Tâm và Lâm Xuân Mạn tìm thấy bà Lâm, bà Lâm vừa nhìn thấy các cô thì đã cười khổ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tham dự buổi đấu giá... kết quả lại thành ra thế này.”
“Mẹ... vừa rồi là chủ của Noãn Tâm đang bảo vệ cậu ấy đó” “Hả? Chú của Noãn Tâm sao? Là tổng giám đốc Lệ à?” “Đúng vậy! Chính là chú ấy, đẹp trai lắm luôn đó”
“Hình như trước đây mẹ đã từng nghe bố con nhắc đến... Nhưng, nếu đã là tổng giám đốc Lệ thì sao lại đuổi cả các con ra ngoài thế?”
Lệ Minh Viễn không biết bà ấy thì thôi đi, sao ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không nhận ra the?
Hơn nữa chẳng phải Xuân Mạn đã từng đến nhà cậu ấy ăn cơm rồi sao? Lâm Xuân Mạn nghe vậy thì cười khổ nói: “Chú ấy không đuổi bọn con ra ngoài... mà là Noãn Tâm không muốn để ý đến chủ của cậu ấy nữa. Noãn Tâm, rốt cuộc thì cậu làm sao thế? Vừa rồi chẳng phải chú ấy làm như vậy, ngay cả Kỷ Vân Như mà cũng đuổi ra ngoài là vì muốn trút giận cho cậu hay sao? Sao cậu lại không thèm để ý đến chú ấy chứ?”
Tô Noãn Tâm cười khổ nói: “Ừm... tớ cũng không biết vừa rồi tớ bị làm sao nữa. Dì Lâm, Xuân Mạn, cháu gây rắc rối cho hai người rồi... Cháu thấy trong người không khỏe nên về trường trước đây”
“Noãn Tâm không khỏe sao? Có cần gì đến bệnh viện với cháu không?” “Không cần đâu dì”.
Tô Noãn Tâm vừa dứt lời liền nhìn thấy Cố Thanh Nhã kiêu căng, ngạo mạn xách váy đi từ trong hội trường đấu giá ra ngoài.
Đầu lông mày của cô bất giác nhíu chặt lại. Không phải vừa nãy Cổ Thanh Nhã đã bị giải tán cùng với tất cả mọi người ở đó rồi sao? Sao lại là người cuối cùng ra ngoài thế? Vừa rồi chú vẫn còn ở đó nữa...
Sau đó chỉ thấy Cố Thanh Nhã đưa mắt tìm kiếm hình dáng của cô trong đám người, vừa nhìn thấy cô liền nhanh chóng đi tới.
Nhưng lại không hề mang dáng vẻ giả tạo như vừa nãy mà ngược lại bày ra vẻ mặt kiêu căng, vênh mặt nhìn cô rồi nói: “Này Tô Noãn Tâm... chắc cô sẽ không nghĩ rằng vừa rồi Lệ Minh Viễn làm vậy là để trút giận cho cô đâu nhỉ?”.
. Lâm Xuân Mạn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Vẫn chưa đủ rõ ràng à?”. Cổ Thanh Nhã cười khẩy nói: “Có bị ngu không vậy... trong lòng Lệ Minh Viễn đã có người khác rồi, sao lại có thể làm như vậy chỉ vì một con ranh như cô ta chứ? Tô Noãn Tâm, cô biết vừa rồi tôi đã nhìn thấy ai ở trong hội trường không?”
Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Cố Thanh Nhã, có gì thì cô cứ nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo như thế?”
“Được, vậy tôi nói thẳng nhé... Tôi vừa nhìn thấy người trong lòng Lệ Minh Viễn rồi, ở ngay trong hội trường đó... Lệ Minh Viễn vì cô ấy nên mới cho giải tỏa hội trường, cô có tin không?”
Vốn dĩ Lâm Xuân Mạn không biết vì sao đột nhiên Tô Noãn Tâm không muốn để ý đến Lệ Minh Viễn nữa.
Bây giờ lại nghe Cố Thanh Nhã nói như vậy thì lập tức đoán rằng có khi nào giữa chú ấy và Noãn Tâm xuất hiện người thứ ba không...
Thế là cô ấy chau mày hỏi: “Cố Thanh Nhã, cô nói thật sao?”
“Tôi cần phải lựa cô chắc? Cô Lâm, có thể cô không biết nhưng mấy năm trước chắc bà Lâm đã từng nghe qua mấy tin đồn này rồi chứ?”
Bà Lâm chau mày: “Tin đồn gì?”
“Năm đó có tin đồn nhà họ Lệ liên hôn với cô chủ Lan Lan Bảo Khiết. Cô chủ Lan ra nước ngoài du học gần đây mới trở về nên chắc các cô không biết nhỉ? Tôi cũng chỉ nghe mẹ tôi nói đến nên mới biết... chắc bà Lâm cũng biết chuyện này nhỉ? Quan hệ của nhà họ Cố chúng tôi với nhà họ Lan không tồi, hơn nữa mẹ tôi cũng rất thân với bà Lan”
Bà Lâm nhíu mày: “Chuyện từ năm nào rồi”
. Nhưng có lẽ bà Lâm vẫn chưa biết nội tình... năm đó nếu không phải cô chủ Lan phải đi du học thì vợ chưa cưới của Lệ Minh Viễn chắc chắn là cô ấy”
Sắc mặt Tô Noãn Tâm hơi tái đị: “Cố Thanh Nhã, cô đến đây để nói với tôi những lời này sao?”
“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô thôi, đừng nhập vai quá sâu như thế nữa! Ngay cả Cố Thanh Nhã tối. còn không dám nói tôi xứng với người đàn ông như Lê Minh Viễn thì loại người như Tô Noãn Tâm cô cũng đừng hy vọng hão huyền”.
Tô Noãn Tâm cười khẩy đáp: “Cố Thanh Nhã, cô dám đánh cược với tôi không?”