| Nghe con gái được người ta khen, sự đề phòng của Tô Ngọc Mỹ bị làm tan đi một nửa.
Tuy rằng bà Cố không thích Noãn Tâm, nhưng cô Cố này và Noãn Tâm có quan hệ huyết thống là chị em ruột, thích con bé cũng rất tốt.
Ở trên đời này, ngoại trừ bà thì không có người thân nào khác đau lòng vì Noãn Tâm, Nếu người chị này có thể thích Noãn Tâm thì sẽ đau lòng vì nó... Bà có suy nghĩ như vậy, sắc mặt lập tức trở nên bình tĩnh, mang theo ý cười nói: “Cô Cố nói quá rồi” *Di Tô gọi cháu là Thiên Linh đi, gọi là Linh Nhi cũng được, những người bên cạnh gọi cháu như vậy sẽ cảm thấy rất thân thiết.”
Tô Noãn Tâm làm cơm trưa cho mẹ, vừa đến bệnh viện, đứng ở cửa phòng bệnh đã nhìn thấy hình ảnh hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ ở bên trong.
Tâm trạng của mẹ có vẻ không tệ, khi anh mắt Tô Noãn Tâm nhìn đến cô gái ngồi bên cạnh mẹ, sắc mặt lại hơi đổi. Cổ Thiên Linh? Sao cô ta lại đến đây?
Cổ Thiên Linh ngồi ở trên giường bệnh của Tô Ngọc Mỹ, mặt quay về phía cửa, đúng lúc liếc mắt nhìn thấy Tô Noãn Tâm đứng cửa.
Cô ta nói chuyện với Tô Ngọc Mỹ càng thêm nhiệt tình hơn. Từ ngày đó thấy Tô Noãn Tâm che chở mẹ mình như vậy, xem ra cô rất quan tâm người mẹ này.
Rốt cuộc cũng chờ đến khi hai người không còn gì để nói, Tô Noãn Tâm vẫn chưa bước vào trong, lúc này Cổ Thiên Linh mới giả vờ đột nhiên nhìn thấy Tô Noãn Tâm đứng ở cửa, mặt vui vẻ đứng dậy đi về phía cửa nói: “A, Noãn Tâm đến rồi”
Ngoài mặt Tô Noãn Tâm cười cười nhưng trong lòng thì không nhìn cô ta một cái rồi nói: "Cô Cổ là rồng đến nhà tôm sao, thật đúng là không thể tiếp đón từ xa! Không biết hôm nay cô đến đây là vì chuyện gì?”
| Cổ Thiên Linh còn chưa kịp mở miệng lay động lòng cô, đã nghe Tô Ngọc Mỹ mở miệng trước nói: “Noãn Tâm, không được nói chuyện với chị còn như vậy!"
Tô Noãn Tâm tức giận nói: "Con không có chị nào hết ả, mẹ đừng có ai nói cũng nghe, để bị bản còn giúp người ta kiếm tiền!” Cố Thiên Linh nghe vậy, khóe miệng hơi giật một chút. Xem ra người trẻ con khôn khéo hơn người già nhiều, không dễ lừa gạt như vậy. Nhưng mà không sao, cô ta có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn. Tưởng tượng rằng có thể dựa vào Tô Noãn Tâm để tiếp xúc gần gũi với Lệ Minh Viễn, cả người cô ta lập tức tràn đầy nhiệt tình.
“Dì Tô, không sao đâu, lúc trước Noãn Tâm bị mẹ cháu làm cho tức giận, khẳng định là một thời gian sẽ không chấp nhận. người chị này, không có việc gì, cháu thật lòng thích em gái Noãn Tâm, cháu tin rằng qua một thời gian, Noãn Tâm sẽ phát hiện cái tốt của cháu rồi vui vẻ thân thiết với cháu”.
Tô Noãn Tâm nghe vậy xong trợn trắng mắt lên.
Cô rất muốn mở miệng đuổi người, nhưng lòng của mẹ cô rõ ràng đã bị lung lạc, nếu có đuổi người đi chắc chắn mẹ sẽ không vui.
Bên này, Tô Ngọc Mỹ cười hiền hậu: "Linh Nhi thật xứng làm chị, rất hiểu chuyện.” “Mẹ, mẹ uống canh cá này nó chưa? Có còn ăn cơm trưa nữa không?” “Linh Nhi mang đến canh cả đó, hương vị rất tươi ngon, con cũng uống một ít đi."
Tô Noãn Tâm sắp bị mẹ làm cho tức chết rồi; “Lòng mẹ cũng thật bao la đó! Mẹ quên lúc trước bà Cố mắng mẹ thế nào, trong lòng hận mẹ bao nhiêu, muốn chọc tức chết mẹ, mẹ quên rồi sao? Lỡ đây là vở kịch mà hai mẹ con họ phối hợp diện thì sao, nếu bỏ độc trong canh này thì bây giờ mẹ đã trúng độc chết rồi mẹ biết không?”
Noãn Tâm, chị có ý tốt tới thăm dì, sao em có thể nghĩ chị như vậy." Cổ Thiên Linh ra vẻ ủy khuất.
Tô Ngọc Mỹ vội vàng quay đầu lại trừng Tô Noãn Tâm: "Nói hươu nói vượn cái gì không, con xem nhiều tiểu thuyết cung đầu rồi đó."
Mẹ cô đã bắt đầu che chở Cổ Thiên Linh luôn rồi!
Tô Noãn Tâm tức giận đến đau cả dạ dày, ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Linh rồi thẳng tay chỉ vào cửa: “Cửa ở đó! Cô Cố, tội mặc kệ cô mang tâm tư gì đến đây, nhưng mẹ tôi phải tĩnh dưỡng, phiền cô sau này không có việc gì thì đừng tìm bà ấy, cảm ơn! Không tiễn!”
- ---------------------------