Mắt Châu Hoài Nam hơi tối đi, nói: "Chuyện hôm nay sẽ không rắc rối cho cô sau này chứ?"
"Vừa rồi em cũng lo thế nên đã mượn điện thoại của Dương Diễm gọi cho chồng sắp cưới, anh ấy nói không sao, em cũng không cần lo chuyện sau này, nếu Kỷ Vân Như dám kiếm chuyện với em thì cứ mạnh mẽ đáp trả... Vì vậy em không sợ chút nào cả."
Viên Cửu Minh nhướng mày, nói: "Chỗ dựa của đại gia Tô... hơi đáng sợ đấy nha!"
Tô Noãn Tâm cười, đáp: "Quả thật chủ nhà em không phải người bình thường. Nhưng anh ấy là người tốt, là người tốt nhất mà em từng gặp.
Châu Hoài Nam và Viên Cửu Minh không khỏi bật cười: "Vậy thì tốt rồi. Chỗ dựa của đại gia Tô mạnh mẽ vô địch, ngay cả thiên kim nhà họ Kỷ cũng không sợ, đại gia Tô nhớ chiếu cố những nhân vật nhỏ như bọn anh nhé... Sau này nếu dính vào rắc rối gì thì đừng thấy chết mà không cứu đấy nhá!" "Sặc... Em không tài thế đâu, nhưng chúng ta đều là bạn mà, giúp được cái gì em chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Có câu này của đại gia Tô, bọn anh cam tâm sau này đều làm tiểu đệ của em!"
"Hahahaha..."
Ba người nhìn nhau cười, bầu không khí vô cùng gần gũi.
Lúc sau vì còn phải quay phim nên cả ba đều đi thay đồ và trang điểm.
Sau khi được trả điện thoại, Dương Diễm lo lắng hỏi cô: "Noãn Tâm... Chủ nhà cậu nói sao?"
"Chú bảo tớ cứ yên tâm, người khác không chọc nổi Kỷ Vân Như nhưng tớ thì chọc nổi... Các cậu đừng lo, chủ nhà tớ không khoác lác đầu, ổng đã nói vậy tức là bà ta không làm gì được tớ, tớ không phải sợ nữa!"
Bấy giờ Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn mới yên tâm: "Vậy thì tốt quá... Không sao là tốt rồi." Lâm Xuân Mạn chỉ nghỉ ngơi được hai phút để
điều chỉnh tâm trạng rồi trở về tiếp tục diễn.
Sau lần gặp chuyện không may ấy, Hứa Bảo Châu như biến thành một con người khác, làm gì cũng cẩn thận, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tô Noãn Tâm, bận trước bận sau... Việc của Mộ Diệc Thần gần như đều bị cô ta giành làm hết nên Mộ Diệc Thần rất có ý kiến với cô ta.
Sau cùng, lúc Tô Noãn Tâm đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, Mộ Diệc Thần cầm chăn chuẩn bị đắp cho Tô Noãn Tâm thì bị Hứa Bảo Châu giật lấy rồi đắp cho Tô Noãn Tâm, Mộ Diệc Thần không nhịn nổi nữa, bùng nổ.
Cô ấy mỉa mai nói: "Hứa Bảo Châu, cô không thích làm diễn viên nữa nên cướp cơm của bọn trợ lý chúng tôi à?"
Hứa Bảo Châu nở nụ cười xu nịnh: "Không không không chị Diệc Thần đừng giận mà, em không có ý đó... Em chỉ muốn báo ơn thôi."
Tô Noãn Tâm bất đắc dĩ nói: "Hứa Bảo Châu, cô không cần phải làm vậy đâu..."
"Tô Noãn Tâm, cứ để tôi làm mấy việc này đi, ít ra như thế sẽ làm tôi thoải mái hơn chút..."
"Tùy cô vậy."
Tô Noãn Tâm không biết nên nói gì cho phải.
Sau chuyện đó, Hứa Bảo Châu đã chuyển nghiệp trong việc đóng phim hơn rất nhiều, không còn tỏ ra hống hách nữa, đối với ai cũng vui vẻ thiện ý, đạo diễn nói gì cũng khiêm tốn nghe chỉ bảo, ngay cả khi có một diễn viên khác được thêm đất diễn cũng rất ủng hộ.
Ít ra thì đoàn phim đã được yên bình một thời gian khá lâu, mãi đến khi quay xong cũng không xảy ra chuyện gì cả.