Hứa Bảo Châu vội vàng nói: “Đạo diễn, tôi bị người ta hãm hại. Tôi không có sai người vu oan cho Tô Noãn Tâm, tôi cũng là người bị hại..” .
Đạo diễn không để ý đến cô ta mà nói với Tô Noãn Tâm: “Tô Noãn Tâm, cô qua đây một chút, tôi có chuyện này muốn nói với cô”.
Tô Noãn Tâm gật đầu, nói: “Vâng”.
Cho dù Hứa Bảo Châu có giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai còn tin cô ta nữa rồi.
Hứa Bảo Châu đứng tại chỗ, gấp đến mức dậm chân nhưng lại không dám kể chuyện này cho Lục Viễn Phương.
Bởi vì trước đây Lục Viễn Phương đã từng cảnh cáo cô ta không được động đến Tô Noãn Tâm... Mà cô ta lại tự chủ trương động đến cô ta.
Nếu mà chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự nổi tiếng của cô ta... Vậy thì cô ta thật sự lấy đá tự đập chân mình rồi!
Tô Noãn Tâm và đạo diễn đi sang một bên, đạo diễn còn chưa lên tiếng, cô đã cười khổ: “Đạo diễn Vương, tôi biết ông định nói cái gì. Tôi hiểu mà... Nói thế nào đi nữa thì Hứa Bảo Châu cũng là nữ chính của bộ phim này, mà bộ phim này vẫn chưa quay xong... Nếu như làm lớn chuyện này, danh tiếng của cô ta sẽ bị hại, cả đoàn phim cũng sẽ bị ảnh hưởng”
Đạo diễn Vương trực tiếp giơ ngón cái với cô: “Đúng là chỉ có cô hiểu chuyện, hiểu đạo lý. Vậy thì chuyện này.”
“Đạo diễn Vương, ông yên tâm đi. Chuyện này kết thúc ở đây thôi.”
Đạo diễn Vương vỗ vai cô, nói: “Sau này có nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng... Chuyện này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này bạn bè làm đạo diễn của tôi quay phim mà có nhân vật nào thích hợp tôi sẽ giới thiệu cho cô
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười: “Không cần phải vậy đâu đạo diễn... Giới thiệu cho tôi cũng vô dụng, lịch trình công việc sau này của tôi đã được chị Ngô sắp xếp xong xuôi rồi.”
“Cũng đúng, có Ngô Thu ở đây thì sao phải lo chứ... Chuyện cô phải chịu thiệt thòi ngày hôm nay mọi người đều biết, chuyện cô rộng lượng bỏ qua cho người khác tôi cũng nhớ kỹ rồi”
“Không có gì đâu đạo diễn. Có hòa hợp thì mới phát triển được.” Đạo diễn thấy cô thật sự không để ý mới yên tâm thở phào một hơi.
Sau khi quay lại, ông thông báo trước mặt mọi người: “Chuyện này chấm dứt ở đây, không cho phép bất kỳ ai được truyền ra ngoài. Hứa Bảo Châu, cho dù chân tướng của chuyện này là thế nào đi nữa, mọi người cũng không ngốc. Hy vọng sau này có ngoan ngoãn quay phim với đoàn, còn lại tự thu xếp cho ổn thỏa. Tôi có thể phụ trách giúp cô đè nó xuống, sẽ không truyền ra ngoài. Nhưng sau này xảy ra chuyện tương tự như vậy, tôi không dễ nói chuyện như thế này nữa đâu. Cùng lắm thì quay bộ phim này lại từ đầu!” .
Đạo diễn nói xong, Hứa Bảo Châu chỉ cảm thấy cô ta sắp bị ánh mắt oán giận của những người xung quanh bắn chết rồi.
Đã cực khổ quay bộ phim này lâu như vậy rồi, nếu phải đổi nữ chính rồi quay lại từ đầu, có lẽ tất cả mọi người của đoàn phim sẽ hạn chết cô ta mất.
Hứa Bảo Châu cũng không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu nói: “Tôi biết rồi, đạo diễn. Có điều chuyện này thật sự không phải tôi làm, tôi cũng là người bị hại... Tôi hy vọng mọi người sẽ tin tôi”
Lâm Xuân Mạn cười lạnh: “Được rồi, cô không cần giải thích nữa. Nếu thật sự làm to chuyện đến mức phải báo cảnh sát, làm rõ ràng mọi chuyện, ồn ào bị truyền ra ngoài. Hứa Bảo Châu, cô tự tìm đường chết còn kéo theo cả đoàn phim phải quay lại bộ phim này từ đầu, lương tâm của cô không đau sao?”.
“Tôi thật sự không.”
Đạo diễn nhăn mày, nói: “Đủ rồi... Vừa khéo trời cũng sắp tới rồi, chúng ta chuẩn bị một chút, quay cảnh vào buổi tối đi!”.
Đến lúc này, các diễn viên mới đi chuẩn bị, những người không có cảnh quay thì tan làm trước, về khách sạn nghỉ ngơi.
Tô Noãn Tâm đi về trước ghế dài, ngồi xuống uống nước thì thấy Viên Cửu Minh một mặt đau khổ đi tới: “Bạn học Tô Noãn Tâm à.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Thẻ của anh có hạn mức... Một ngày chỉ có thể chuyển ba mươi tỷ thôi. Cho nên ba trăm tỷ này của cô, anh phải chia thành mười ngày mới có thể trả hết cho em được”