Anh một đường theo đuổi, đoán chừng đối phương bắt đầu luống cuống mới vứt xe ở chỗ này.
Lúc này Lệ Minh Viễn đưa ra quyết định: “Tiếp tục đuổi theo”
“Nhưng đại ca… Xe của chúng ta không còn xăng nữa”
“Tôi bảo người mang xăng tớ, tiếp tục đuổi theo.”
“Đây đã là khu không người… Nếu cứ đi thẳng tiếp theo con đường này, không biết sẽ thông đến chỗ nào nữa”
“Trên xe có bản đồ không?”
“Có mô hình trái đất nhỏ.”
“Lấy ra”
Một đoàn người lại lên xe tiếp tục xuất phát.
Lệ Minh Viên cầm mô hình trái đất trong tay, vẻ mặt trở nên khó coi nói: “Nếu tiếp tục đi tới đích của con đường này… Chính là biên giới”
Một đám thuộc hạ ngạc nhiên nói: “Biên giới? Đây là muốn vụng trộm vượt biên sao? Chỉ có bọn buôn lậu phạm pháp mới làm chuyện này”
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn không thay đổi nói Mấy tên thuộc hạ hít sâu vào một hơi nói: “Bọn buôn người… mục tiêu của bọn buôn lâu là hướng ra nước ngoài, cô Tô sợ là lành ít dữ nhiều!”
“Là bọn buôn người.”
“Đừng đoán mò, ít nhất trước mắt là co thể xác nhận là chưa ch “Đúng vậy, không thấy vẻ mặt đại ca sao, còn dám nói mò, anh đi lái xe đi, không cho phép nói chuyện”
Lệ Minh Viễn không nói gì, bàn tay nắm vòng tay siết chặt lại.
Tội nghiệp Tô Noãn Tâm lúc này bụng đang đói kêu rột rột, bên người vang lên tiếng khóc nghẹn ngào không ngừng… còn có cả mùi cứt với nước đái.
Những người phụ nữ này đều không được người ta coi là người mà.
Đến cả thời gian đi vệ sinh hay ăn cái gì cũng không cho.
Mẹ nó vận chuyển heo thì nửa đường cũng được cho ăn.
Những người này không sợ bọn họ chết đói sao.
Cái xe này đi một ngày một đêm vẫn chưa ngừng, Tô Noãn Tâm nửa đường say xe nhưng không dám nôn.
Nếu không sợ sẽ khiến người ta ngất vì ngạt mũi.
Những người khác thì không khách khí, nên nôn thì nôn…
Trong lòng Tô Noãn Tâm chắc chắn là sụp đổ.
Nhưng không ngừng tự an ủi mình… ít nhất thì vẫn còn sống, không phải sao?
Cuối cùng xe cũng dừng lại.
Sau đó có một người đàn ông nhìn như hung thần ác sát lên xe.
Trong tay gã ta cầm một cái túi lớn, bên trong đó có mùi thơm của thức ăn.
Người đàn ông một mặt ghét bỏ, mở cửa ra cho thông gió.
Sau đó hô to một tiếng: “Quy tắc cụ, tự giác hầu hạ bọn ông ây là sẽ có đồ ăn”
Ngay sau đó, tiếng ưm ưm trong xe càng trở nên kịch liệt.
Tô Noãn Tâm lại mờ mịt.
Cái lề gì thốn?
Tự động hầu hạ bọn họ… mới cho cơm ăn?
Còn lại thì sao? Chẳng lẽ là phải bị chết đói?
Sau đó phát hiện, những người kêu ưm ưm lớn nhất sẽ được người đàn ông xé băng dính trên miệng.
Người phụ nữ rất tự giác nói: “Tôi nguyện ý… tôi nguyện ý hầu hạ các người”