Ống kính nhắm thẳng vào bản hợp đồng, hình ảnh dừng lại trong vài giây.
Hiệu trưởng rất vui mừng bắt tay Lệ Minh Viễn và Tân Thiên.
“Hai người là những chàng trai tốt…nếu như việc này được thực hiện, các cậu sẽ là ân nhân của ngọn núi lớn này! Tất cả con người ở đây, những đứa nhỏ, thế hệ mai sau đều sẽ biết ơn các cậu.”
Các cặp đôi đến sau cũng tới gặp hiệu trưởng, hứa trước ống kính sẽ quyên góp hộp bút, cặp sách và sách bài tập cho tất cả các học sinh.
Ngoài ra còn quyên góp quần áo và giày dép nữa.
Hiệu trưởng cảm động đến nỗi chảy cả nước mắt.
Tổ tiết mục cũng sắp xếp các hoạt động cho tất cả mọi người, đó là mỗi cặp đôi sẽ có một người dạy hai tiết học cho học sinh ở đây.
Tô Noãn Tâm lập tức kéo cánh tay chú nhà cô nói: “Chú lên đi! Cháu làm học sinh cho chú, chú là học bá, chú lợi hại nhất”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Hay là thôi đi, t sẽ dọa đến bọn nhỏ ở đây”
“Phù, vậy chú đừng hung ác như tÍ ” Mặc dù biết rõ cái mà chú nhà cô gọi là hung dữ là do khí chất cộng thêm nghiêm túc sẽ làm cho người khác nghĩ như vậy.
“Cháu đi đi, chỉ là chương trình dạy cho tiểu học, rất đơn giản thôi”
“Cháu không muốn…cháu sẽ xấu hổ, trong chốc lát không biết nên để tay ở đâu, nhiều trẻ nhỏ như vậy nhìn chái ó được hay không, chú, cháu muốn nghe chú lên lớp dạy học không được sao!”
Lệ Minh Viễn bị cô quấn lấy có chút bất đắc dĩ, đành phải gật đầu “Vậy để thử xem sao”
“Chú nhất định có thể làm được!”
n lớp rất hung dữ, nói: Bên phía Tân Thiên và Lâm Xuân Mạn cũng để Tân Thiên đứng lớp.
Cặp Hứa Bảo Châu và Quý Quân thì để cho Hứa Bảo Châu đứng lớp, Quý Quân có chút ngượng ngùng.
Còn Phí Dương và Đàn Thiên Hương thì do Phí Dương lên đứng lớp.
Khí chất của anh ấy ôn nhu, vốn dĩ giống như thầy giáo, khi dạy học sinh cũng có chút giống giáo viên.
Cặp Trương Thanh đương nhiên là Trương Thanh đứng lớp.
Cặp còn lại do chính Thường Thụ Lâm, ảnh đế Thường tự mình ra trận.
Lúc Lệ Minh Viễn lên lớp, Tô Noãn Tâm ngồi ở dãy bàn cuối cùng, đôi mắt sáng lên nhìn anh.
Tâm mắt Lệ Minh Viễn thỉnh thoảng nhìn qua cô, cô còn nhướng mày một cách tinh nghịch.
Tổng giám đốc Lệ vốn dĩ rất đang nghiêm túc, lập tức khóe môi cong lên một đường ôn nhu.
Những học sinh ban đầu có chút sợ hãi bây giờ thở phào một hơi.
Thầy giáo mặc dù rất nghiêm khắc, nhưng cũng sẽ cười.
Thầy giáo này trông thật đẹp trai!
So với đại minh tinh ở trong tỉ vi còn đẹp trai hơn.
Đối mặt với thầy giáo nghiêm khắc thế này, đám trẻ nhỏ cũng không dám bỏ tiết, đứa nào cũng rất chăm chú lắng nghe, nhìn lên bục giảng.
Đột nhiên, Tô Noãn Tâm có chút mắc tiểu, nhìn về phía Lệ Minh Viễn ra dấu hiệu tay.
Lệ Minh Viễn hiểu được liền g: Tô Noãn Tâm lặng lẽ rời đi từ cửa sau của lớp học.
Nhưng sau khi ra ngoài lại tìm không thấy nhà vệ sinh đâu.
Cách đó không xa, Lương Nhã Kỳ cũng đang ôm bụng, cau mày đi khắp nơi tìm nhà vệ sinh.
Nhìn thấy cô đi tới, cười khổ nói: “Tô Noãn Tâm, cô cũng đang tìm nhà vệ sinh à…tôi mới vừa đi hỏi rồi, ở đây không có nhà vệ sinh đâu…..đều là đi xung quanh tìm một nơi rồi tự giải quyết thôi”
“Đù má, vậy làm sao bây giờ.