Hoàn toàn quên mất, những vị khách trên hàng ghế, đang nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình.
Giống như bây giờ lễ phục của cô thành màu xanh lá, trên đỉnh đầu cũng xanh biếc một màu.
Lệ Minh Viễn vẫn chưa lập gia đình mà lại có con trước…Cũng không biết trong lòng của vị sắp làm nữ chủ nhân của nhà họ Lệ sẽ nghĩ như thế nào.
Nhìn biểu tình trên mặt của cô nhóc, dường như còn thật sự rất khó chịu.
Xuất thân đàn bà không qua một ngọn cỏ, có thể được kề bên loại cực phẩm như Lệ Minh Viễn một người đàn ông vừa có tiền lại có nhan sắc thì chỉ sợ cho dù đã biết Lệ Minh Viễn đã có con riêng cũng đều sẽ vui vẻ mà chấp nhận đi.
Ngược lại ông cụ Lệ lại thở phào nhẹ nhõm.
Hơi võ bả vai Tô Noãn Tâm một cái nói: “Cô nhóc, con đừng nóng giận, đều là tùy cơ ứng biến…Sau chuyện này ông nội nhất định sẽ bồi thường cho con”
Tô Noãn Tâm ngồi ở đó yên lặng bỉu môi cũng không có lên tiếng.
Cô đang rất tức giận.
Tại sao chú lại có thể làm như vậy, trong lòng cô không thể hiểu nổi.
Còn không phải là bị người nhà họ Lệ ép…Thấy anh đã lớn tuổi nên mới gấp đến mức này sao, mới trong thời gian ngắn như vậy đã nghĩ ra cái biện pháp này.
Căn bản thì cô cũng không phải là tức giận mà chỉ là có chút đau lòng cho chú nhà cô thôi.
Rõ ràng, là một người đàn ông cực kỳ sạch sẽ nhưng lại vì loại chuyện này mà phải gánh một vế nhơ với danh tiếng của mình.
Chỉ sợ là từ nay về sau, tất cả những người giàu trong thủ đô này đều sẽ cho là ông chú nhà cô có một cô con gái ngoài giá thú chưa ra đời.
Sau khi người đàn bà nói xin lỗi thì có chút thấp thỏm bất an mà ngước mắt nhìn Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Không cần phải sợ hãi…Phía sau có phòng nghỉ ngơi. Trước tiên tôi dẫn cô qua đó nghỉ ngơi một chút…Cho.
người chuẩn bị cho cô một phần bữa trưa. Sau khi tôi tham gia hôn lễ của chú tôi xong thì tôi sẽ dẫn theo cô cùng nhau rời đi”
“Được…
‘ừ”
Lệ Minh Viễn dẫn đầu, đi về phía sau lễ đường.
Người phụ nữ cũng cắn chặc môi tựa như đang cực lực nhãn nhịn chuyện gì đó mà đi theo sau lưng anh rời khỏi.
Chờ tới khi rời khỏi tầm mắt của mọi người thì người phụ nữ kia cũng không nhịn được nữa mà khóc thút thít thành tiếng.
Bước chân đang bước đi của Lệ Minh Viễn không khỏi ngừng một lát nói: “Đáng giá không?”
Người phụ nữ kia một bên khóc thút thít một bên cất tiếng nghẹn ngào lắc đầu nói: “Một chút cũng không đáng giá…Có thể là do tôi không nhịn được, cám ơn anh…Cảm ơn anh đã giúp tôi nếu không thì có lẽ ban nãy tôi đã thật sự chết đi rồi…
Lệ “Bây giờ tỉnh ngộ cũng không muộn…”
Đã trễ, mọi chuyện đã trễ rồi…thời điểm thanh xuân tốt nhất của em đều đã trao cho Lệ Kiên…Thứ trân quý nhất của tôi đều đã cho anh ta…Cái gì tôi cũng không còn nữa rồi.”
Lệ Minh Viễn cất giọng giễu cợt nói: “Bây giờ thứ trân quý nhất của cô chính là đứa nhỏ trong bụng cô…”
“Nhà họ Lệ các anh thật sự sẽ thừa nhận đứa bé này sao?”
Minh Viễn nhàn nhạt nói “Chỉ cần là con của Lệ Kiên thì chính là huyết thống của nhà họ Lệ…Ông nội nhất định sẽ nhận nó.”