“Anh sắp tới sẽ học về tiêu thụ, có chút kinh nghiệm rồi … anh có thể giúp được em, cái vị cầm quyền kia đã không thể làm nổi nữa rồi, là bởi vì, làm việc ở cấp độ cao quá tiêu phí một đám người, rất thấp, có thể chọn để làm trong đống chất lượng kém đó, còn có thể mời giáo viên qua bên đó giảng dạy … dạy người học đàn, ở chỗ bên đó mua các loại đàn tranh, em có thể tặng cho bọn họ vài khóa học, vào cuối tuần, thế là được rồi”
Hai con mắt của Kỷ Hoài An không khỏi sáng ngời lên mà nói: “Sao.
lại phải mời giáo viên chứ, em cũng biết mà, em am hiểu nhất chính là đàn tranh đấy, những loại nhạc cụ khác thì cũng có thể hiểu được một chút xíu”
Lệ Minh Thành cười nhạt nói: “Biết ngay là em am hiểu mà, thế nên mới cho em mở một phòng như thế, anh và ông nội đã cùng nhau thương lượng rồi, ông nội nói nếu như mà em thích, thì có thể mua lại cái tiệm đó, bao gồm cả cửa hàng nữa, rồi tặng cho em làm của hồi môn, như thế này, cũng không còn sợ lỗ vốn nữa … nhiều lắm thì chỉ là không kiếm được thêm khoản nào mà thôi, cuối cùng nếu như không còn muốn làm nữa, thì cũng có thể cho thuê lại, thu tiền cửa hàng”
Kỷ Hoài An vô cùng kinh ngạc mà nói: “Ôi trời … ông nội nói như thế thật à?”
“Ừ, ông ấy rất thích em”
Sắc mặt của Kỷ Hoài An có chút không tự tin mà nói: “Nhưng mà em, nhận thì có chút hổ thẹn ấy ..: “Người lớn tặng cho hì không được từ chối, nếu đã cho em, thì cứ nhận là được rồi…Sau này đi vào nhà họ Lệ, hiếu thuận với ông cụ nhiều hơn một chút là được rồi mà” Kỷ Kiều Văn thản nhiên mà nói.
Ánh mắt của cậu ta, vẫn như cũ mà hướng về phía cửa trông ngóng.
Sao lại vẫn còn chưa đến cơ chứ ..”
“Em biết rồi, anh trai”
Lệ Minh Thành bỗng nhiên sáng ngời hai con mắt nói: “Anh của anh đến rồi”
Kỷ Kiều Văn cũng đã nhìn thấy.
Ở ngoài cửa, thân hình cao lớn cua Lệ Minh Viễn, trên người mặc một bộ âu phục mà đen được cắt may theo yêu cầu vô cùng cao cấp.
Một thân hình hoàn mỹ, hào quang mạnh mẽ, dường như con người cừa hiện ra, liền hấp dân phần lớn ánh mắt của đám người đứng ở trong đại sảnh của yến hội.
Nhưng à, có thể nhìn thấy dễ nhất, thì vẫn là vị nào đó ở bên cạnh của anh.
Tuổi tác xem ra là một cô gái nhỏ ước chừng hai mươi tuổi, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, hai con mắt đó linh động phi thường.
Mặc một bộ váy ngắn liền thân màu xanh lá cây, phối với cơ thể tuyệt hảo của cô, đã làm tôn lên được tất cả mọi thứ.
Mái tóc dài ở phía đăng sau cảm tưởng như là tảo biển vậy, là một cô gái nhỏ có mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp và tiêu dật.
Qủa thật so với tỏng phim truyền hình, hay là so với lại những cô người mẫu quảng cáo dầu gội đầu kia, thoạt nhìn có vẻ còn có cảm giác hơn nữa.
Dưới váy, là một đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết, dưới nữa còn phối hợp với một đôi xăng đan vô cùng thời thượng, chỉ bằng một cách ăn mặc như thế này, đã có thể gây chú ý đến với mọi người rồi.
Hai con mắt của Kỷ Kiều Văn, đã dính chặt lên trên mặt của Tô Noãn Tâm luôn rồi.
Chính là cái đôi mắt đó … quả thật là vô cùng giống.
Xem chính người đó, lại còn giống hơn nữa.
Chú họ của anh ta, ở thủ đô đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm rồi, phần lớn số người ở thủ đô bây giờ, chỉ còn nhớ đến thương nghiệp sáng lạn một thời mà ông ấy đã từng sáng tạo ra, chứ còn rất ít người nhớ đến, ánh mắt của ông ấy.
Nếu như là như thế, thì nhất định vẫn sẽ có người có cảm giác giống như vậy.
Đang lúc anh ta sửng sốt, Lệ Minh Thành đã đem theo Kỷ Hoài An, cùng nhau đi ra phía ngoài cửa chính rồi.
Cùng với anh chào hỏi mấy tiếng, nhưng anh xem ra quá nhập tâm nên không có nghe thấy.