Hứa Ngụy Phàm lay nhẹ bả vai Linh An, tay còn lại dịu dàng xoa lên gò má cô gái nhỏ. Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội Dâu tây ở Tennessee. Vào ngày này, mọi người thường tranh thủ dậy sớm, đến vườn tự tay hái cho mình những trái dâu đỏ mọng nhất.
“Ngụy Phàm, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Đã hơn tám giờ sáng rồi. Nào, anh bế em dậy!”
Hắn vừa dứt lời, Linh An đã bật người ngồi dậy. Cô nhớ tối qua trước khi đi ngủ đã đặt chuông báo thức trên điện thoại, sao bây giờ lại trễ như vậy?
“Huhu, dâu tây của em! Hứa Ngụy Phàm đáng ghét, anh lại dám tắt chuông điện thoại…”
Thời điểm thu hoạch dâu tốt nhất là vào sáng sớm, khi thời tiết vẫn còn mát mẻ, dễ chịu. Linh An biết rõ điều này, nên tối qua trước khi đi ngủ, cô đã chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.
Chỉ tại Hứa Ngụy Phàm thấy cô ngủ ngon giấc, nên không nỡ đánh thức cô dậy.
“Không vội, không vội… Bảo bối, chúng ta đi đánh răng nào.”
Hứa Ngụy Phàm an ủi cô gái nhỏ. Từ khách sạn đến vườn dâu chỉ mất hai mươi phút đồng hồ. Nếu bọn họ tranh thủ thời gian, thì vẫn có thể hái được những trái dâu chín mọng nhất. Linh An gật gật, dang tay để hắn bế mình vào phòng tắm.
Quần áo của hai người đã được cô chuẩn bị sẵn, treo trước tủ đồ. Sáng nay Linh An diện một chiếc áo trễ vai màu xanh ngọc, phối cùng chân váy tennis năng động. Hứa Ngụy Phàm mặc áo sơ mi cùng màu, vừa nhìn đã biết bọn họ là một cặp.
“Ngụy Phàm, mau lại đây, em giúp anh thoa kem chống nắng.”
Linh An kéo Hứa Ngụy Phàm ngồi xuống giường, lấy kem chống nắng thoa đều lên mặt và tay chân của hắn. Sau đó, hắn cũng bắt chước thoa ngược lại cho cô. Từng động tác đều rất tỉ mỉ và dịu dàng.
Đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, hai người mau chóng di chuyển xuống dưới, đón taxi đến thẳng vườn dâu. Linh An vô cùng háo hức, vừa đến nơi đã chạy đi tìm giỏ để hái dâu.
“Bảo bối, đợi anh với!”
Hứa Ngụy Phàm mang theo máy ảnh, muốn chụp lại từng khoảnh khắc của cô gái nhỏ. Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, Linh An nghiêng đầu nhìn hắn, cười đẹp đến rung động lòng người.
Cô nâng niu hái từng trái dâu bỏ vào trong giỏ. Miệt mài từng chút một, cuối cùng cũng thu được thành quả ngon lành.
Sau khi thanh toán tiền cho nông dân, Linh An chọn ra trái dâu đỏ mọng nhất, cắn liền một miếng. Vị chua chua ngọt ngọt hòa quyện trên đầu lưỡi, cảm giác thích thú không sao diễn tả thành lời.
“Ngon lắm đấy, anh ăn thử đi!”
Linh An nhón chân, đưa trái dâu tây lên trước mặt Hứa Ngụy Phàm. Hắn khẽ cười, há miệng ngoạm lấy, rồi nghiêng đầu hôn vào má cô một cái thật kêu.
“Chúng ta ra đằng kia, nhờ người khác chụp ảnh đi.” Hắn đề nghị.
Linh An gật đầu đồng ý. Sau này đi du lịch trở về, cô phải in ảnh của hai người ra, treo đầy tường trong phòng ngủ mới được!
“Hi! Can you please take a photo for me?”
[Xin chào! Bạn có thể chụp ảnh giúp tôi được không?]
Linh An chú ý đến một người phụ nữ đang chụp ảnh vườn dâu gần đó. Nhìn thấy người ta biết sử dụng máy ảnh, cô nhanh nhẹn kéo Hứa Ngụy Phàm đến nhờ vả.
“Oh…” Người phụ nữ kia quay người lại.
Vừa lúc hắn đứng đối diện cô ta. Hai người, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác có chút quen thuộc.
“Thẩm Tuyết?” Hứa Ngụy Phàm là người lên tiếng trước.
Người kia từ vẻ mặt ngạc nhiên, chuyển dần sang vui mừng. Cô ta vỗ nhẹ tay, cất lời chào hỏi:
“Hứa Ngụy Phàm, có phải anh không?”
Linh An đứng ở một bên, hết nhìn cô ta lại nhìn sang hắn. Lẽ nào… bọn họ đã quen nhau từ trước?
Hứa Ngụy Phàm liền quay sang giới thiệu với Linh An. Người phụ nữ kia tên là Thẩm Tuyết. Năm năm trước, hai người tình cờ quen biết nhau, trong một lần hắn đi công tác ở nước ngoài.
Lần đấy Hứa Ngụy Phàm bất cẩn lạc mất hành lý ở sân bay, cũng may được cô ta giúp đỡ, tìm lại.
Trước đây cô ta và hắn từng giữ liên lạc suốt một thời gian, nhưng sau khi Thẩm Tuyết kết hôn, rồi định cư hẳn ở nước ngoài, đã không còn tin tức nữa.
“Lâu rồi không gặp. Hôm nay đúng là tình cờ thật!” Hắn cảm thán.
Thẩm Tuyết liếc sang nhìn Linh An, nổi trí tò mò:
“Ngụy Phàm, cô gái này là…”
“Bạn gái anh!” Hắn trả lời dứt khoát, còn không quên nhìn Linh An đầy trìu mến.
Thẩm Tuyết khẽ à lên một tiếng, không hiểu sao có hơi thất vọng. Hứa Ngụy Phàm đưa máy ảnh cho cô ta, nhờ chụp ảnh giúp hai người.
Chứng kiến một màn ngọt ngào giữa cô và hắn, Thẩm Tuyết cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Cô ta liên tục nhìn về phía Hứa Ngụy Phàm, âm thầm đánh giá con người hắn.
Người đàn ông này, từ tư chất đến dung mạo, đều rất phi phàm!
Cho nên ai cưới được hắn, đoán chừng sẽ được sung sướng cả đời…
“Xong chưa? Cho anh xin lại máy ảnh nào?”
Thẩm Tuyết ngây người, mãi sau mới trả lại vật về cho chủ. Cũng không còn sớm nữa, Hứa Ngụy Phàm tạm biệt cô ta, rồi cùng Linh An trở về khách sạn.
Ngồi trên taxi, cô bỗng quay sang nhìn chằm chằm hắn. Hứa Ngụy Phàm nheo mắt, hỏi:
“Sao hửm? Định nói gì với anh sao?”
“Cái cô Thẩm Tuyết đó, vừa nãy nói chuyện với anh vui vẻ quá ha! Hai người, lúc trước có gì mờ ám đúng không?”
Hứa Ngụy Phàm cười lớn, xem bộ dạng của Linh An lúc này không khác gì bà cụ non cả. Hắn véo nhẹ vào má cô một cái, giọng điệu cưng chiều:
“Thôi đi cô nương! Người ta có chồng rồi, em không được ghen vớ vẩn đâu đấy!”
“Xùy, ai bảo em ghen hả? Không ghen, không ghen nha!” Cô dẩu môi, làm ra vẻ không quan tâm lắm, nhưng sau đó lại vùi mặt vào ngực Hứa Ngụy Phàm, che đi hai gò má ửng hồng vì thẹn.