“Tôi nên dùng chúng nó như thế nào đây?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trên màn hình hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Cách kích hoạt mệnh lệnh phù: phát động chiến đấu.”
Cố Thanh Sơn lập tức lớn tiếng phát ra mệnh lệnh: “Tôi tuyên bố, cuộc chiến bắt đầu!”
Vừa dứt lời, hai khối kim loại lập tức bắt đầu nhanh chóng bành trướng.
Cố Thanh Sơn vội vàng đặt chúng xuống đất.
Chỉ thấy hai khối kim loại này dần dần hình thành vật thể mang hình dáng con người.
Chúng hướng về phía Cố Thanh Sơn chào theo nghi thức quân đội, đồng thời phát ra tiếng hợp thanh điện tử:
“Binh sĩ công trình sinh hóa loại một báo danh với quan chỉ huy.”
“Binh sĩ ngắm bắn loại một báo danh với quan chỉ huy.”
Cố Thanh Sơn nói: “Bắt đầu chiến đấu.”
“Vâng.”
Hai vật thể kim loại hình người lập tức nhìn về phía cuối đường chân trời.
… Chủ nhân hoang cổ đang dẫn theo quân đội của nó giết chóc khắp nơi.
Binh sĩ kim loại màu bạc nhìn một lát, từ trong thân thể mình rút ra một khẩu súng máy dài đến hai mét.
Binh sĩ vác súng lên trên vai, làm ra tư thế nhắm bắn về phía chân trời, sau đó không động đậy.
Một lát sau, thân hình của anh ta trở nên hư ảo, dường như đã tiến nhập vào một thế giới nào đó.
Cố Thanh Sơn đứng một bên nhìn, bỗng nhiên phát giác mình đã hoàn toàn không thể phát hiện được sự tồn tại của đối phương,
… Ngay cả thần niệm cũng không thể phát hiện ra, giống như nguyên lực âm ảnh lúc trước Thủy Thần giao cho mình.
Cùng lúc đó, binh sĩ kim loại màu đen nói với Cố Thanh Sơn: “Trưởng quan, xin ngài cho phép tôi sử dụng tài nguyên thế giới này tiến hành công trình chế tạo sinh hóa.”
Cố Thanh Sơn đáp: “Phê chuẩn.”
“Tiếp nhận quyền hạn.”
Binh sĩ kim loại màu đen làm lễ với Cố Thanh Sơn, sau đó lập tức ngồi xuống.
Cả cánh tay anh ta hóa thành xúc tu kim loại thể lỏng, tiến vào ngọn núi thép.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Trên người binh sĩ kim loại màu đen bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ.
Cùng lúc đó, toàn bộ mặt đất từ sắt thép đều ầm ầm rung động.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài vị trí ngọn núi mình đang đứng, mặt đất từ sắt thép sụp đổ xuống, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Đây là một cơn động đất mạnh chưa bao giờ có!
… Không đúng!
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra cẩn thận quan sát, thấy tất cả mặt đất từ sắt thép đều hóa thành một đám bọ thép lớn bằng ngón cái.
Trên lưng và đầu đám bọ thép đó đều được giáp xác từ thép bao phủ, lộ ra ngoài miệng là răng nanh sắc nhọn.
Hóa ra mặt đất từ sắt thép không phải bị sụp đổ xuống, mà tất cả đều biến thành loại bọ thép này!
Trên đỉnh núi, binh sĩ kim loại màu đen đột nhiên phát ra mệnh lệnh:
“Đàn bọ sinh hóa thép, tiến vào chiến trường.”
Vù…
Cả thế giới như tràn ngập tiếng côn trùng kêu, chấn động cả hư không.
Mặt đất biến thành biển côn trùng, mà giờ phút này, biển côn trùng đang xông lên!
Đàn bọ sinh hóa thép vô biên vô tận bay lên trời, lấy khí thế quét sạch trời đất mà xông vào chiến trường.
Đây là cảnh tượng rung động chưa từng thấy!
Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến bắt đầu hiện ra trên màn hình trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một con rắn sáu chân hai cánh bay lên trời, tiên phong xông vào chiến đấu.
Nó phát ra tiếng kêu to trầm thấp với đàn bọ.
Đối diện với nó, đàn bọ hơi ngừng lại.
Trong hư không tựa như có thứ gì đó đánh lên người đám bọ thép này.
Nháy mắt…
Đám bọ thép dường như bị chọc giận.
Chúng nó cùng nhào lên, bao vây con rắn sáu chân hai cánh này.
Con rắn sáu chân hai cánh kia ngay cả gào thét cũng không kịp, trực tiếp bị ăn sạch.
Nó giống như bị một bàn tay kim loại khổng lồ nhẹ nhàng đập một cái, chớp mắt biến mất khỏi không trung.
Mấy trăm con bọ ăn máu thịt của con rắn sáu chân hai cánh kia dừng lại giữa không trung.
Đám bọ thép khác tiếp tục tiến về trận địa.
Chưa đầy một giây, mấy trăm con bọ thép dừng lại giữa không trung kia đã xảy ra biến hóa.
Chúng nó hấp thu máu thịt của con rắn sáu chân hai cánh, bắt đầu đột biến gen, dần dần hóa thành dáng vẻ của con rắn sáu chân hai cánh.
… Khác với đám rắn sáu chân hai cánh là, thân hình chúng nó vẫn chỉ lớn bằng ngón cái.
Nhưng khôi giáp bằng thép trên người chúng lại càng sáng loáng cứng cáp hơn vài phần,
Hành động của đám bọ thép đột biến kia trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đàn bọ.
… Biển côn trùng từ trên trời bay xuống, tiến thẳng vào trận địa.
Một cuộc đồ sát bắt đầu.
Tuyệt đại đa số quái vật hoang cổ không thể tránh thoát cắn nuốt của đàn bọ thép, trực tiếp bị đàn bọ thép hủy diệt, trở thành hàng mẫu để chúng đột biến gen.
Đám quái vật hoang cổ cấp cao kia không ngừng bộc phát công kích uy lực tuyệt đối, điên cuồng giết chết đám bọ xung quanh mình.
… Đàn bọ quá đông, đây là đàn bọ dùng tất cả tài nguyên của cả thế giới để tạo ra, trong thời gian ngắn căn bản không thể giết sạch.
Tuy uy lực công kích của đám quái vật hoang cổ đặt ở thời điểm nào khác cũng đủ để phá nát một mảng đất lớn.
Nhưng đàn bọ dường như nắm giữ một phương thức phòng ngự kì dị, luôn có thể làm giảm công kích của bọn quái vật ở mức cao nhất.
“Đến chỗ ta này!”
Chủ nhân hoang cổ giơ cao trường mâu bảy màu.
Trường mâu bộc phát ra hàng ngàn vạn tia sáng bảy màu, diệt sạch một đám bọ.
Không có bất cứ con bọ thép nào có thể tới gần chủ nhân hoang cổ.
Theo thời gian trôi đi, chủ nhân hoang cổ bắt đầu giết hàng loạt bọ thép.
Chủ nhân hoang cổ giận dữ hét lên: “Đám sâu bọ đáng giận, các ngươi dám ăn luôn đội quân của ta, chết hết…”
Thời gian dừng lại ngay lúc này.
Oành!
Cách chiến trường hàng ngàn vạn dặm, trên đỉnh núi thép xa xa vang lên một tiếng súng trầm đục.
Tiếng súng vừa vang lên, Cố Thanh Sơn lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy binh sĩ kim loại toàn thân màu bạc kia mới từ hư vô hóa thành hữu hình.
Anh ta bấm cò súng.
Một luồng sáng mạnh lóe lên giữa không trung.
Cách xa vạn dặm.
Đầu chủ nhân hoang cổ đột nhiên biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại thân thể trơ trọi.
Rầm…
Thân hình khổng lồ kia của nó ngã mạnh xuống.
Trường mâu bảy màu đại sát tứ phương cũng theo đó rơi xuống đất.
Tất cả quái vật hoang cổ ngừng lại.
Vương của chúng đã chết, nhất thời khiến chúng không biết phải làm sao.
Đàn bọ thép cũng không quan tâm chuyện đó, chúng nhào lên cắn nuốt thi thể của chủ nhân hoang cổ.
Đột nhiên, trường mâu bảy màu từ mặt đất bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Vô số mâu ảnh rực rỡ từ trường mâu phát ra, đâm về bốn phương tám hướng.
Bất kể là quái vật của tộc hoang cổ hay đàn bọ thép đột biến đều không có sức chống cự dưới ánh sáng đâm tới của nó.
Trường mâu bảy màu bắt đầu công kích mãnh liệt bất chấp tất cả, không phân địch ta, vậy mà uy lực của nó còn mạnh hơn lúc chủ nhân hoang cổ nắm giữ.
Một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra.
Đột nhiên, thi thể chủ nhân hoang cổ từ dưới đất đứng dậy.
…Rõ ràng đã mất đầu, nhưng thi thể vẫn có thể hoạt động như cũ.
Thi thể không đầu đứng lên, bước nhanh về phía trường mâu bảy màu đang lơ lửng giữa không trung.
Cách xa vạn dặm, Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Nhìn chăm chú vào cảnh tượng quỷ dị này, Cố Thanh Sơn sinh ra cảm giác khó nói lên lời nào đó.
Một cỗ hàn ý âm lãnh, khiến người ta hít thở không thông chợt rơi xuống người hắn, khiến toàn bộ thần kinh của hắn phải căng thẳng.
Cố Thanh Sơn cảm thấy mình đã đứng giữa ranh giới sống chết, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Không, đây là nguy hiểm khiến người ta sợ hãi hơn cả cái chết!
Loại cảm giác này quen thuộc như thế, khiến Cố Thanh Sơn lập tức nghĩ tới chuyện đã từng xảy ra kia.
Con quái vật suýt nữa xuất hiện ở Hoàng Tuyền Giới kia.
Con quái vật chiến thắng cả Hiệp hội Tháp Cao kia.
Nó là tồn tại gần như vô địch!
Trên màn sáng, thi thể không đầu đi về phía trường mâu bảy màu, vừa đi vừa vươn tay định cầm lấy thanh trường mâu đó.
Không ổn!
Đồng tử Cố Thanh Sơn đột nhiên co lại, ngay cả cân nhắc cũng không, trực tiếp hét lên: “Đừng để nó cầm được thanh mâu kia!”
“Đã rõ!” Binh sĩ kim loại màu đen đáp.
Oành!
Trên chiến trường, tất cả đám bọ thép đều ào lên như thủy triều, chặn chủ nhân hoang cổ lại.
… Đó không phải chủ nhân hoang cổ, mà là thi thể không đầu của nó.