Dù sao, cho tới bây giờ hệ thống cũng chưa từng bạc đãi hắn.
Đao sương như tuyết, lúc ẩn lúc hiện trên chiến trường, ven đường nơi đi qua, quái vật đều bị chém chết.
Không có con quái vật nào có thể thấy Cố Thanh Sơn.
Giờ phút này, hắn chính là tử thần vô hình.
…
Cũng không biết qua bao lâu.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Đinh!
Hệ thống chiến thần nói: “Được rồi, anh phải nắm chặt thời gian còn lại, lập tức chạy tới chỗ trung tâm phòng ngự của thế giới này.”
Cố Thanh Sơn dừng lại.
Hắn nhìn lên giao diện chiến thần, nhìn thấy giá trị hồn lực cá nhân của mình.
“Hồn lực của anh còn lại: 3927/600.”
Đối với hắn mà nói, đây cũng là một thu hoạch không tồi.
Về phần hệ thống chiến thần, hồn lực nó thu hoạch được là một con số khổng lồ, ước chừng hơn mấy ngàn vạn.
Số lượng hồn lực như vậy làm gì cũng đủ.
Cho dù là lúc trước ứng ra hồn lực bị thương, nói vậy trước mặt hồn lực khổng lồ này cũng sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.
Cố Thanh Sơn dò hỏi: “Hệ thống, nếu về sau còn cơ hội ẩn hình, chúng ta còn cần giết như vậy nữa không?”
“Đương nhiên cần… Tôi cần càng nhiều hồn lực.” Hệ thống chiến thần nói.
Cố Thanh Sơn dừng lại một nhịp.
“Được rồi, hi vọng sau này có thể có cơ hội thu hoạch được nhiều hồn lực một chút.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười nói, trong lòng lại dần dần trầm xuống.
Âm thanh chiến đấu kịch liệt bị Cố Thanh Sơn bỏ ra sau tai.
Không ai, không có quái vật nào có thể phát hiện ra hắn.
Vụt qua trận địa giao chiến khói lửa ngập trời, hắn bay không ngừng.
Bốn phía trở nên an tĩnh lại từ lúc nào không hay.
Một ngọn núi cao hoàn toàn làm từ sắt thép đứng vững phía cuối trời đất.
… Đó là phần bụng của hệ thống phòng ngự thứ cấp, cũng là mảnh đất trung tâm của cả thế giới này.
Bốn phía xung quanh ngọn núi thép, những cỗ máy chiến tranh cỡ lớn chi chít khắp nơi, cùng với vô số robot sinh vật.
Chúng bảo vệ ngọn núi thép này.
Lúc Cố Thanh Sơn xuất hiện, những cỗ máy chiến tranh đó đều yên tĩnh, không phát động công kích.
Cố Thanh Sơn bay lên ngọn núi thép, đứng ở đỉnh núi.
Từ nơi này có thể nhìn thấy những tia lửa chiến tranh chớp lóe phía xa chân trời.
… Thật ra cũng không xa lắm, chỉ cần tộc hoang cổ tiêu phí thêm chút tinh lực, hoàn toàn phá hủy thế giới này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, hỏi: “Trung tâm thế giới là ở đây à?”
“Chính xác.” Hệ thống chiến thần đáp.
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân Cố Thanh Sơn nứt ra tầng tầng, rất nhiều máy móc mini bay ra, dần dần lắp ghép với nhau thành hai màn hình trong suốt trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hai màn hình xoay tròn một vòng xung quanh Cố Thanh Sơn, đồng thời dừng lại.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Thân phận đã xác nhận, bắt đầu chuyển giao quyền hạn chỉ huy.”
Cố Thanh Sơn nghe ra giọng nói của đối phương, kinh ngạc nói: “Sao cô cũng tới đây?”
Đúng vậy, đây chính là cô gái đã giúp hắn ẩn hình, cũng đưa hắn tới đây.
Cô gái nói: “Nơi này là hệ thống con của tôi, đương nhiên tôi có thể đến chiến đấu cùng ngài.”
Cố Thanh Sơn nói: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”
Cô gái nói: “Ngài phụ trách chỉ huy trận chiến phòng ngự này, tôi sẽ lấy yếu tố chiến đấu trên người ngài làm mẫu, chuyển qua cho các loại binh khí chiến tranh.”
Nàng nở nụ cười với Cố Thanh Sơn, hỏi: “Còn chưa biết tên của ngài.”
“Cố Thanh Sơn, cô thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cô gái đáp: “Tôi là linh hồn hệ thống chiến tranh cỡ lớn, ngài có thể gọi tôi là Thủy Thần.”
“Thủy Thần? Chẳng lẽ cô là thần linh?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thủy Thần là hóa thân của tôi, tôi từng trà trộn vào thần linh tộc, muốn giúp đỡ nhân tộc, nhưng tôi chỉ có được nguyên lực thế giới, năng lượng vẫn không thể hợp thành, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng duy trì truyền thừa của nhân tộc bất diệt, không có sức làm nhiều chuyện hơn.” Cô gái đáp.
Khi nói chuyện, một mảnh màn hình dần dần thu nhỏ lại thành một đốm sáng cỡ móng tay cái, chui vào cơ thể Cố Thanh Sơn.
Gần như lập tức, một màn hình khác hiện lên một chuỗi dữ liệu.
“Hệ thống chiến đấu của nhân tộc đã khởi động.”
“Xác định quan chỉ huy là: Ngài Cố Thanh Sơn.”
“Bắt đấu lấy mẫu kỹ năng chiến tranh cá nhân của Cố Thanh Sơn.”
“Phát hiện tổng cộng có mười chín thuật pháp băng sương linh năng.”
“Bỏ đi mười sáu thuật pháp không dùng để chiến đấu.”
“Thuật pháp cụ hiện còn lại là: mười ba.”
Cố Thanh Sơn nhìn thấy từng thuật pháp băng sương không ngừng hiện lên trên màn hình.
… Đó đều là những kỹ xảo chiến đấu của Triệu Vô Tung.
Hắn suy tư hỏi: “Cô có thể lợi dụng kỹ năng chiến đấu của tôi?”
Giọng nói của Thủy Thần từ màn hình truyền tới: “Đúng vậy, tôi lấy kỹ năng chiến đấu nguyên lực cụ hiện của ngài, giao chúng cho tất cả robot sinh vật, mỗi một robot sinh vật đều có được kỹ năng hạng nhất của ngài, như vậy, năng lực chiến đấu của chúng sẽ tăng lên nhiều lần.”
“Lợi hại như vậy?” Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú, hỏi.
“Nhóm robot đầu tiên có chứa yếu tố chiến đấu của ngài đã chuẩn bị xong, xin hãy tuyên bố mệnh lệnh.” Thủy Thần nói.
“Xông lên.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tuân mệnh.” Thủy Thần đáp.
Trên màn hình lập tức hiện ra cảnh tưởng trên tiền tuyến.
Chỉ thấy mặt đất liên tục nứt ra, một đám robot chiến đấu mới tinh từ phía dưới trồi lên.
Robot sinh vật xếp ở hàng đầu tiên chuyển động.
Nó nhảy lên, từ từ bay vào chiến trường, hai đấm hung hăng nện xuống mặt đất.
Uỳnh!
Một tiếng vang lên, mặt đất chấn động, quái vật bốn phía đều ngừng lại.
Có điều đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là…
Một tầng băng tuyết trắng xóa xuất hiện trên hai tay robot sinh vật, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Mặt đất trong vòng đường kính ba trăm mét đều bị đóng băng.
Đám băng tuyết này bám vào thân thể quái vật hoang cổ, khiến hành động của chúng trở nên chậm chạp.
Băng pháp, Sương Kết Đại Địa!
Cố Thanh Sơn nhìn mà tim đập mạnh.
Đây là băng pháp của Triệu Vô Tung!
Lúc Cố Thanh Sơn xem ngọc giản công pháp tùy thân của Triệu Vô Tung đã từng nhìn thấy pháp môn này.
Ngay sau đó, robot sinh vật thứ hai cũng tiến vào chiến trường.
Nó xông tới quái vật thái cổ bị đóng băng, đột nhiên hóa thành một cơn bão tuyết lạnh lẽo.
Bão tuyết xuyên qua thân thể bảy tám quái vật, ngưng tụ lại thành robot một lần nữa ở cách đó mấy chục mét.
Mấy con quái vật hoang cổ kia hoàn toàn hóa thành tượng băng, bị những robot phía sau dùng nắm đấm đập vỡ thành mảnh vụn.
Băng tuyết có thể làm chậm hành động của quái vật, có thể sát thương quái vật, vốn là linh năng cực kỳ thích hợp với chiến tranh phạm vi lớn.
Hiện tại, mỗi robot đều được ban băng pháp của Triệu Vô Tung…
Bọn quái vật không thích ứng được với biến hóa này.
Cục diện trên chiến trường dần dần thay đổi.
Lúc này Thủy Thần tiếp tục nói: “Ngài Cố Thanh Sơn, xin hãy chỉ huy tác chiến.”
Vô số xúc tu thép vươn ra từ bên trong ngọn núi.
Chúng nó bò lên người Cố Thanh Sơn, hoàn toàn bao phủ phía sau lưng hắn.
Đột nhiên, Cố Thanh Sơn cảm thấy mình có thể cảm ứng được từng con robot, từng kiến trúc hỏa lực công kích.
Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất cả lực lượng bên này đều nghe mệnh lệnh của hắn.
Nhưng Cố Thanh Sơn không phát ra mệnh lệnh nào.
Hắn nhìn từng cảnh tượng chiến tranh, chỉ cảm thấy thật sự được mở rộng tầm mắt.
Lấy mẫu năng lực của một người, đem năng lực đó tách ra giao cho từng robot chiến đấu, đây là kết tinh văn minh nhân tộc thời cực cổ sáng chế ra sao?
Hắn bật cười, nói: “Không cần chỉ huy, mười phút sau tăng gấp đôi binh lực tiến vào chiến trường là được, ngoài việc đó ra, đợi đến khi quái vật cấp cao của bộ tộc hoang cổ xuất hiện, tôi sẽ căn cứ vào tình huống hiện trường mà quyết định đối sách.”
“Đã hiểu.” Giọng nữ đáp.
Cố Thanh Sơn tiếp tục quan sát diễn biến cuộc chiến.
Trên màn hình, bọn quái vật hoang cổ liên tiếp bại lui.
Theo số lượng robot băng sương gấp đôi tiến vào chiến đấu, toàn bộ cuộc chiến dần dần có xu thế thay đổi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Đây là sức mạnh của Triệu Vô Tung được lấy mẫu, ban cho robot chiến đấu.
Nếu…
Cỗ máy chiến tranh cỡ lớn này có thể lấy mẫu thần kỹ của thần băng tuyết và giá lạnh…