Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, cầm lấy Thần vương quyền trượng đang lơ lửng giữa không trung.
Nhất thời, Thần vương quyền trượng tản ra tia sáng chói mắt.
Một âm thanh lạnh như băng từ Thần vương quyền trượng vang lên.
“Cảm ứng được sự tồn tại của thương khố, hãy để ta tiếp xúc vật dẫn.”
Vật dẫn...
Cố Thanh Sơn nhìn xuống sàn nhà làm bằng kim loại.
Toàn bộ nền nhà được tia sáng từ quyền trượng chiếu vào, bắt đầu hiện ra hàng loạt ký hiệu rậm rạp chằng chịt.
Cố Thanh Sơn suy tư, nhẹ nhàng đặt quyền trượng lên nền nhà bằng kim loại.
Thần vương quyền trượng còn chưa chạm tới mặt đất, đột nhiên có một lớp kim loại chồng chất nhô lên khỏi nền bảo khố, bao phủ quyền trượng chặt chẽ.
Thanh âm lạnh như băng vang lên lần nữa.
“Ngươi có quyền lấy đi những vật phẩm được lưu trữ giống nhau, thu hoạch theo phương thức ngẫu nhiên.”
“Ngươi có đủ tư cách đọc những hình ảnh được lưu trữ trong kho này.”
“Mời lựa chọn lấy vật phẩm được lưu trữ hoặc đọc các hình ảnh được lưu trữ. Căn cứ vào quyền hạn, ngươi chỉ có thể thu hoạch một trong hai loại đó.”
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Vật phẩm truyền thừa và bí mật truyền thừa, chỉ có thể chọn một?
Điều này có nghĩa là mình chỉ có thể lấy một vật phẩm lưu trữ để thăng cấp thẻ bài; hoặc là mình chỉ có thể biết được một hình ảnh được lưu trữ.
Một khi thăng cấp thẻ bài, giành được thẻ bài phỉ cấp lần thứ hai, như vậy mình cũng trở thành một thẻ phỉ cấp.
Thẻ bài phỉ cấp không cấp thấp như thẻ bài màu xám.
Tiểu Tịch cũng từng tuột xuống tới thẻ bài phỉ cấp cấp một, nhưng Cố Thanh Sơn đã thấy sức chiến đấu của nàng.
Thẻ bài cấp độ này có rất nhiều chức năng, Cố Thanh Sơn chỉ cần tiến giai thành công thì có thể từ từ xây dựng nhóm thẻ bài phỉ cấp của riêng mình.
Thế nhưng tư liệu hình ảnh được lưu trữ kia rốt cuộc là cái gì?
Chẳng lẽ là bí mật căn bản nhất của Thần tộc.
Nói đi nói lại thì không cần biết nó là bí mật gì, sớm muộn cũng phải đánh với thần tộc một trận, tiêu diệt hết tất cả bọn họ.
Cho nên bí mật kia không biết cũng chẳng sao.
Thế nhưng...
Lỡ như tư liệu hình ảnh kia là thông tin vô cùng trọng yếu thì sao?
Cố thanh Sơn mặt nhăn mày nhíu, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.
Hắn hiếm khi lâm vào trạng thái do dự như lúc này.
Trải qua một lần cân nhắc cẩn thận, Cố Thanh Sơn cuối cùng vẫn chọn tư liệu hình ảnh.
Khi lễ đăng cơ kết thúc, Thần vương quyền trượng sẽ biến mất, cho đến khi Thần vương tân nhiệm đăng cơ nó mới xuất hiện lần nữa.
Sớm muộn gì cũng có thể tiến hành thăng cấp thẻ bài.
Nhưng bí mật thì không phải lúc nào cũng có thể thu được.
Lại còn là tư liệu hình ảnh nữa chứ.
Cố Thanh Sơn đưa ra quyết định cuối cùng như vậy.
Hắn đang định mở miệng nói thì trên Giao diện Chiến Thần đột nhiên xuất hiện một dòng chữ nhỏ phát sáng.
“Nếu ngươi không muốn hối hận, hãy đặt hai tay lên quyền trượng.”
Cố Thanh Sơn sửng sốt, chợt ý thức được một chuyện nào đó.
Hắn lập tức đưa hai tay đặt lên Thần vương quyền trượng.
Âm thanh từ hệ thống chiến thần vang lên: “Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một khoản hồn lực.”
“Nhiều hay ít?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Khi ngươi có đầy đủ hồn lực, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hệ thống nói.
Vừa dứt lời, Thần vương quyền trượng đột ngột run lên.
Khắp mặt đất kim loại hiện ra vô số kí hiệu loang loáng.
Giao diện Chiến Thần xuất hiện một dòng phù văn.
[Đang phân tích ký hiệu thương khố.]
[Đã giải được phương thức kết cấu ký hiệu.]
[Căn cứ vào mức độ tối thiểu của cảnh giới tiêu diệt mà thương khố cảnh báo, một lần nữa cấu tạo ký hiệu quyền trường và tự mình xác định quyền hạn.]
[Quyền hạn đã thay đổi.]
[Quyền hạn lần này được xác định là: Thu được một đoạn tư liệu hình ảnh và đạt được một món vật phẩm giá trị nhất trong kho tàng.]
Tất cả lời nhắc đều biến mất.
Trong bảo khố truyền thừa, vô số tia sáng lóe lóe từ mặt đất, hợp thành một bức tranh giữa không trung.
Trên màn hình xuất hiện một người.
Hắn mở miệng nói: “Nói chung, chúng ta đều phải đi, ta sẽ để những binh sĩ chiến đấu hồn khí này ở lại, dù sao khi qua bên kia những thứ vô dụng này cũng sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta.”
Người trên màn hình nghiên người tránh ra.
Chỉ thấy phía sau người này có rất nhiều quang cầu trôi lơ lửng giữa không trung.
Người này đắc ý giải thích: “Đây là vật thí nghiệm của ta, được kết hợp từ ma pháp và khoa học kỹ thuật, đồng thời hấp thu một ít nguyên tố hỗn độn. Tuy rằng nó không có công dụng gì lớn nhưng ở một phương diện nào đó, nghiên cứu lại vô cùng thú vị.”
“Điều duy nhất phải chú ý là chỉ sợ mấy thứ này có hạn sử dụng, ta cũng không dám đưa nó qua cánh cửa bên kia.”
Hắn ta nhẹ nhàng điểm một cái trên quang cầu.
Cái quang cầu kia hóa thành một sinh vật tí hon giống như con người, cả ngưởi tản ra ánh sáng.
Giữa mi tâm sinh vật hình người có một luồng sáng chói lọi như lửa cháy đang lặng lẽ di chuyển.
Cố Thanh Sơn nhìn ánh sáng chói lọi giữa ấn đường sinh vật hình người tí hon, không nhịn được kêu thành tiếng.
Đây không phải là thần linh thu nhỏ hay sao?
Có lẽ theo cách nói của người kia, thứ này là do thời hạn sử dụng của đám binh sĩ tác chiến hồn khí mà ra.
Vô số tia sáng lóe lên tạo thành một màn hình, mọi thông tin được lưu trữ lại tiếp tục diễn ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Người kia vẫn ở chỗ cũ, tiếp tục trình bày.
“Để làm ra loại hồn khí này ta đã lợi dụng khả năng chuyển động vĩnh cửu trong khoa học kỹ thuật kết hợp với lực lượng khu động của ma pháp, sau đó sử dụng các nguyên tố hỗn độn một cách sáng tạo khiến cho ma pháp sản sinh biến chất.”
Nói một cách cụ thể, chính là loại hồn khí này có sức mạnh phá vỡ các quy luật tự nhiên.
Người kia đưa tay điểm một cái lên người thần linh tí hon.
“Nhìn cho kỹ, chưa người nào từng nghiên cứu thành công thứ này đâu, vô cùng thú vị.”
Chỉ thấy theo lời hắn kể, thần linh tí hon kia dần dần mở mắt ra.
Khuôn mặt thần linh thu nhỏ dại ra, giọng nói không hề có cảm xúc.
“Ta là hỏa linh thuộc về ngài, xin hỏi ngài cần chiến đấu sao?”
Người kia nói: “Sắp bắt đầu chiến đấu, xin hãy giao Hỏa linh lực cho ta.”
Thần linh tí hon bay tới phía sau người kia, vươn hai tay về phía hắn ta.
“Hô!”
Chỉ thấy toàn thân người kia toát ra ánh lửa.
Hắn ta tiện tay rút ra một khẩu súng tiểu liên, nửa như giải thích nửa như tự nói với chính mình: “Bản thân ta mang trong người Phong linh lực, binh sĩ tác chiến hồn khí này sẽ giúp ta khai hóa năng lực thứ hai, khi đó năng lực tác chiến cá nhân của ta sẽ được tăng cường.
Hắn ta bóp cò.
“Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng!”
Từng viên đạn như lửa cháy bay vụt ra khỏi súng.
Cách người đó mấy chục thước phía đối diện có mấy tấm bia chắn đạn bị đạn bắn trúng, bia kim loại lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh, đồng thời mỗi một mảnh đều bị ngọn lửa mạnh mẽ cắn nuốt, trong chốc lát đã hóa thành tro tàn.
“Một mặt sử dụng súng ống của khoa học kỹ thuật, một mặt dùng sức mạnh phá hủy kim loại của Phong linh lực. Bản thân ta cho rằng lần sáng tạo vũ khí này vô cùng thú vị.”
Người kia đắc ý nói.
Hắn cất khẩu súng tiểu liên đi, lại lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén.
Khẽ vung chủy thủ, một đường lửa cháy hình vòng cung lập tức từ thanh chủy thủ bay ra ngời, chém vào bia ngắm cách đó không xa.
“Ầm!”
Bia ngắm bị cắt thành hai đoạn, lập tức bị ngọn lửa cắn nuốt.
Phong và hỏa, một sự kết hợp hoàn mỹ.
Cố Thanh Sơn thấy cảnh này cũng nhịn không được cảm thấy có hơi kinh hãi.
Một người có hai loại năng lượng cùng một lúc, loại sức mạnh này quả thực đúng như lời người kia nói – đã phá vỡ mọi quy luật.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi.
Đằng này mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chỉ thấy người kia lại điểm một cái lên người thần linh tí hon.
Thần linh tí hon lập tức biến lại thành một chùm ánh sáng, quay trở lại trong đám quang cầu kia rồi bất động.
Người kia tiếp tục nói:
“Kỳ thực thì ngoại từ sức mạnh của ma pháp ta còn cố gắng sử dụng các loại lực lượng khác nhau, tỷ như sức mạnh thần bí, sức mạnh hoang dã, khoa học kỹ thuật, sức mạnh hư vô,... vân vân. Nói chung ta đã tạo ra hỗn hợp rất nhiều sức mạnh trước nay chưa từng có.”