Chỉ thấy trong hố sâu toả ra ánh sáng ảm đạm, đồng thời có một giọng nói cố làm vẻ uy nghiêm vang lên:
"Chúa tể Hoang Cổ tôn quý, ngài đã hoàn toàn hiểu lầm rồi."
Trong hư không, vang lên một tiếng nói nhỏ khác: "Hiểu lầm?"
"Đúng, ta là vua của chúng thần, hoàn toàn có thể bảo đảm với ngài, thực ra bọn ta vẫn luôn làm việc dựa theo hiệp nghị."
Thần linh!
Người bị đánh nằm ở dưới đất là Thần vương!
Cố Thanh Sơn sợ hãi mà kinh ngạc, không dám thở dù chỉ một hơi nhẹ.
Chẳng lẽ nói, người chết chính là Thần vương?
Vậy là đã thông suốt hết.
Khó trách các thần linh đều kín miệng không nói gì về thân phận của vị thần đã chết, cũng không cho Nhân tộc đi thăm dò chuyện này.
Trong hư không giọng nói mang theo tức giận kia lại vang lên lần nữa: "Ta đến từ một đầu khác của thế giới Hoang Cổ, đã tránh thoát khỏi liên quân của các ngươi và Nhân tộc, muốn chính tai nghe thấy lời giải thích của ngươi, ngươi lại nói ta hiểu lầm?"
"Đúng, là hiểu lầm, ta bảo đảm nhất định có thể giải thích chuyện này." Thần vương nói.
"Ngươi nói, ta nghe."
"Sở dĩ bọn ta sáng tạo ra rất nhiều thế giới, là muốn nhìn lại một lần nữa, nhìn xem ở thời xa xưa, Nhân tộc đã có suy nghĩ như thế nào, mới quyết định muốn từ bỏ tất cả, để tiến vào cánh cửa kia”
Trong hư không vang lên một tiếng giễu cợt khinh thường.
"Các ngươi... Chỉ dựa vào thứ như các ngươi, cũng muốn dò xét bí mật cuối cùng được chôn giấu thời xưa?" Chúa tể Hoang Cổ cười nhạo nói.
Thần vương cất cao giọng đáp: "Ít nhất bọn ta đang dò xét, mà không phải là cái gì cũng không làm, bọn ta đang cố gắng tìm bí mật trong đó!"
Chúa tể Hoang Cổ yên lặng chốc lát, nói: "Ý ngươi là, ngươi không hề làm trái với hiệp nghị giữa chúng ta, phải không?"
"Đúng là như vậy." Thần vương nói.
Lúc này một đường sáng từ trên trời hạ xuống, canh giữ bên cạnh Thần vương.
"Vương thượng, ta tới bảo vệ ngài." Ánh sáng đó nói.
"Không cần" Thần vương nói: "Ta muốn chúa tể Hoang Cổ hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, sẽ không vì thế mà gây chiến nữa."
"Đúng vậy" Chúa tể Hoang Cổ nói tiếp: "Chỉ cần các ngươi không phản bội ta, lén lút mưu toan mấy thứ chuyện đáng chết, ta đương nhiên sẽ không gây chiến."
Thần vương cao giọng nói: "Cho nên hãy kết thúc lần xâm phạm này đi
Chúa tể Hoang Cổ, ngài đã doạ sợ con dân của ta rồi."
"Chỉ cần ngài trở về Hoang Cổ, ta đảm bảo, máu thịt của Nhân tộc, ngài muốn bao nhiêu ta cũng cho ngài."
Chúa tể Hoang Cổ vui mừng nói: "Hoàn toàn có thể, chỉ cần ngươi trả lời thêm một câu hỏi nữa."
"Mời nói." Thần vương nói.
"Các ngươi trộm mất vật kia từ vực sâu Hoang Cổ... Nói như các ngươi, là bởi vì các ngươi muốn tạo ra thế giới, cho nên đến dò xét bí mật của thời xa xưa."
"Lượng tình các ngươi tận tâm nuôi dưỡng con người, làm ra nguồn thịt cao cấp cho ta, ta sẽ không truy cứu nữa."
Chúa tể Hoang Cổ ngừng một lát, giọng nói hạ thấp hơn: "Nhưng sao các ngươi dám giấu ta, tạo ra lục đạo luân hồi?"
Phù!
Một tiếng rên.
Trong hư không một cây trường mâu bày màu bỗng nhiên xuất hiện, lập tức đâm thủng cơ thể của Thần vương.
"A... "
Thần vương phát ra tiếng thét chói tai, hai tay cầm trường mâu bảy màu, van xin nói: "Không, tha cho ta!"
Trong hư không, giọng nói của chúa tể Hoang Cổ tiếp tục vang lên: "Lục đạo luân hồi là thứ ta không thể nắm giữ, ngươi dám học theo sức mạnh của loài người, sáng tạo ra nó, chính là khiêu chiến uy nghiêm của ta."
Thần vương quỳ sụp xuống đất, ánh sáng trên người đã hoàn toàn lụi tắt.
Trường mâu bảy màu chỉ đâm một nhát, thần giáp của Thần vương đã lập tức vỡ vụn, rơi tán loạn xuống đất.
Thần vương lộ ra hình dáng gần giống với con người, chỉ có ngọn lửa trắng ở mi tâm là đang lay động mãnh liệt.
Hắn ta chịu đựng đau nhức, thở dốc nói: "Chúa tể Hoang Cổ... Lục đạo luân hồi mới vừa mới sinh ra, không hề có sức mạnh... Ta... Hiến tặng nó cho ngài..."
"Thần vương à, tên ngu xuẩn nhà ngươi, muốn đối phó với ta lại không dám nói, dám có suy nghĩ đụng vào lục đạo luân hồi, có lẽ ngươi không biết, mặc dù thứ này bây giờ rất yếu, nhưng nó sẽ tự lớn lên, cuối cùng hóa thành sức mạnh khổng lồ của Nhân tộc, cuối cùng ngay cả ngươi và ta đều không thể nào nắm trong tay."
Trong hư không, giọng nói của chúa tể hoang mang đậm ý châm chọc: "Tên vừa đáng thương đáng buồn, nếu ngươi chống lại ta, thậm chí nếu như ngươi dám tiến thêm một bước, dám chính mặt khiêu chiến với ta, có thể đấu mấy chục trận hoà mà không thắng, ta cũng sẽ tán thưởng ngươi."
"Nhưng ngươi lại ngu xuẩn đi toan tính đến sức mạnh không thể nào khống chế được."
"Đây mới là nguyên nhân ta giết ngươi."
Trên trường mâu bảy màu toả ra ánh sáng chói mắt, hoàn toàn đâm vào cơ thể của Thần vương.
"Không! Dừng tay lại cho ta!"
Đốm sáng canh giữ bên cạnh Thần vương hô lên.
Nó xông lên hư không.
Chỉ thấy trường mâu rút ra, nhẹ nhàng vung lên.
Ánh sáng kia lập tức bị chém bay ra ngoài, lao xuống bùn đất tạo thành một sườn dốc dài mấy trăm mét.
Ánh sáng bị dập tắt, hóa thành một chiến giáp vỡ tan tành đầy đất.
Một chiến sĩ thần tộc hiện ra thân hình.
Gã cũng gần giống với Nhân tộc, nhưng mi tâm lại có một ngọn lửa màu xanh đang rực cháy.
"Đáng chết..."
Gã khạc ra từng ngụm máu lớn, nhưng cơ thể đã bị thương nặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường mâu bảy màu đâm vào cơ thể Thần vương.
Thần vương vươn tay ra, dường như muốn bắt trường mâu lại.
Nhưng chỉ tốn công vô sức.
Hắn ta quỵ xuống đất, ánh sáng ở mi tâm dần dần lụi tắt.
Đầu của hắn ta rũ xuống.
Trường mâu rút ra.
Thần vương đã chết.
Trong hư không vang lên giọng nói của chúa tể Hoang Cổ: "Nể tình ngươi trung thành bảo vệ, tha cho ngươi một mạng, thay ta truyền lời đến nhất tộc các ngươi."
"Lục đạo luân hồi đã bị ta đánh vỡ, không cho phép các ngươi đụng vào thứ này nữa, nếu không Thần vương chính là kết quả của các ngươi."
"Tiếp tục thay ta nuôi dưỡng loài người thật tốt... Đúng rồi, các ngươi có thể chọn ra một Thần vương nữa."
"Bây giờ, ta sẽ đích thân tới chiến trường tại nơi tiếp xúc của hai giới"
"Đợi ta chọn vài tu sĩ cấp cao để ăn, chúng ta sẽ rút quân"
"Sau này, các ngươi phải nghe theo giáo huấn, biết điều một chút."
Trong hư không, luồng sức mạnh khiến người ta nghẹt thở dần dần biến mất.
Chúa tể Hoang Cổ đã đi.
Thần Lam Diễm lại chờ thêm một hồi.
Cho đến khi phương xa truyền tới tiếng gào thét thảm khốc, gã mới giãy giụa đứng lên.
Nhưng uy lực của trường mâu bảy màu quá kinh khủng, thần Lam Diễm lảo đảo mấy cái, lại ngã xuống đất.
Thần Lam Diễm không cam lòng nhìn về phía thi thể Thần vương.
Gã dứt khoát bò lan đến trước thi thể của Thần vương.
Hành động gượng ép này đã động đến vết thương của gã, làm gã lại phun ra mấy ngụm máu lớn.
Nhưng thần Lam Diễm không hề màng đến.
Gã cẩn thận kiểm tra thi thể của Thần vương.
Đột nhiên, gã ngẩng đầu lên, điên cuồng cười lớn: "Ha ha ha, rốt cuộc đã chết, tiếp theo, không còn ai là đối thủ của ta nữa!"
"Ta mới là Thần vương kế nhiệm!"
Gã vô cùng chuyên chú dò xét thi thể, sau đó lại chìm trong niềm vui lớn, cho nên không hề phát hiện ra mấy chuyện quá bé nhỏ ở xung quanh.
Khi thần Lam Diễm dò xét thi thể Thần vương.
Trên một cây đại thụ đổ nghiêng cách gã mười mấy dặm.
Một con chim phong vũ mở mắt ra.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Chim phong vũ biến mất.
Đột nhiên có một con Hoá xà Lục Túc Song Dực xuất hiện ở sau lưng thần Lam Diễm.
Đây không phải là con mà Cố Thanh Sơn đã từng đối mặt, mà là một con Hoá xà Lục Túc Song Dực còn lành lặn, không hề bị bất kì vết thương nào.
Đây là quái vật cấp cao của nhất tộc Hoang Cổ.
Ngay cả toàn bộ tiên tông Lưu Nguyệt đã bị tiêu diệt, mà nó vẫn có thể giữ lại được một hơi thở trong vô số trận chiến.
Chỉ một thoáng, thần Lam Diễm vừa mới ngẩng đầu lên, điên cuồng cười to nói: "Ha ha ha, rốt cuộc đã chết, tiếp theo, không còn ai là đối thủ của ta nữa!"
"Ta mới là Thần vương kế nhiệm!"
Lời nói hơi ngừng lại.
... Khi Hoá xà Lục Túc Song Dực dùng hết sức ứng phó, nó đã phát ra ba loại tấn công cùng một lúc.