Nhưng hắn đã tìm rất lâu, vẫn không tìm được bất kỳ một thông tin nào có thể nói cho hắn biết hiện tại là thời điểm nào của thời đại thượng cổ.
Một khắc nào đó, Cố Thanh Sơn dừng lại.
Hắn đứng tại chỗ, đến thở mạnh cũng không dám.
Linh giác đang ra sức nhắc nhở hắn, cái chết đã bao phủ lấy hắn mà không hề báo trước.
Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
Hắn hoàn toàn không biết sự công kích sẽ xuất hiện từ đâu.
Nhưng điều này không thể ngăn cản hắn làm một việc.
Thần niệm của hắn vốn dĩ đã bao phủ trong phạm vi mấy trăm trượng, lúc này lập tức hội tụ tại một bức tường bị sụp đổ.
Đột nhiên, Cố Thanh Sơn biến mất tại chỗ.
Một bức tường thay thế hắn xuất hiện ở vị trí trước đó.
Di Hình Hoán Ảnh!
Gần như là vào cùng thời điểm đó, một tiếng kêu trầm thấp vang lên.
Bức tường kia lập tức bị một đạo tàn ảnh đánh trúng, hóa thành bụi bay lên.
Cố Thanh Sơn xuất hiện ở phía ngoài mấy trăm trượng, dùng thần niệm quan sát kẻ công kích với thân hình khổng lồ.
Hai tấm cánh mỏng trong suốt, người mọc sáu chân, thân dài như rắn.
Nếu chỉ nhìn đầu, thấy một đôi đồng tử đang mở to dựng thẳng, thì lại giống như một con rồng. Nhưng nếu như nhìn cánh và sáu chân của nó thì chỉ có đôi nét hao hao giống mà thôi.
Con quái vật này có một cái cánh đã dán vào lưng, không có cách nào chuyển động được.
Phía sau đầu của nó thì bị một thứ gì đó tàn nhẫn cắt ra, đã lộ ra vẻ sắp rơi xuống, chỉ có thể gắng gượng treo ở trên cổ.
Lúc này, hai tia sáng lạnh lóe lên.
Hai kiếm xen kẽ, tàn nhẫn chém xuống vết thương sâu trên cổ của con quái vật.
Đầu của quái vật được kết nối với một lớp da mỏng, vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống.
Nhưng sinh mệnh của nó cuối cùng cũng đã đi tới điểm cuối.
Con quái vật cố hết sức kéo lê người trên mặt đất về phía trước vài bước rồi bất động.
Hai kiếm chém đánh qua lại trên người con quái vật, cho đến khi cắt xuống hoàn toàn đầu của nó thì mới thôi.
Ngoài mấy trăm trượng, Cố Thanh Sơn ngừng thở.
Hắn quỳ một gối xuống dưới đất, không thể di chuyển được trong một hồi lâu.
Máu tươi từ trên đỉnh đầu chảy xuống, thấm ướt quần áo.
Cho đến khi hai kiếm bay trở về, hắn vẫn không nhúc nhích được một chút mào.
Rất lâu rất lâu, Cố Thanh Sơn chưa từng gặp phải thời khắc như vậy.
Không có cách nào biết trước, không có cách gì chuẩn bị, không có thời gian để ứng đối.
Đây là một cuộc gặp gỡ chỉ kém sinh tử một chút.
May mà con quái vật đó đã bị trọng thương.
Cũng phải, muốn giết hết một trong các môn phái lớn nhất của thế giới tu hành, cho dù có là quái vật Hoang Cổ thì cũng không thể tất cả không bị tổn thương một chút nào được.
Có lẽ nó cũng là bởi vì tình trạng vết thương quá nặng, lại sợ bị đồng bọn ăn thịt, cho nên nó mới lặng lẽ ẩn núp, cho đến khi Cố Thanh Sơn đến gần.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn vừa lấy trận bàn ra nhanh chóng xây dựng trận pháp cảnh giới, vừa cẩn thận dùng thần niệm xem xét vết thương của mình.
Linh lực hội tụ ở nơi đó, đã tạm thời khép chặt miệng vết thương lại.
Rõ ràng mình đã tránh được sự tấn công của đối phương, tại sao vẫn còn bị thương?
Máu, hình như trào ra từ trong lỗ chân lông.
Xem ra không phải là tấn công thực sự.
Lẽ nào là do tiếng kêu lớn vừa rồi?
Khi con quái vật đó kêu lên, mình có chút hốt hoảng, thế cho nên đến Đồng tử kiếm cũng không kịp phát ra.
Nhớ kỹ lại, hình như khi đó hư không trên đầu mình khẽ động...
Trên lưng Cố Thanh Sơn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn đã phân tích xong đòn tấn công của quái vật.
Bằng tốc độ ánh sáng, quái vật đã xuất ra ba đòn tấn công.
Một là công kích thần hồn bằng âm thanh, khiến thần chí người ta mơ hồ.
Hai là cắt rời hư không vô hình, mặc dù không biết nó dùng thứ gì để phát động, nhưng suýt chút nữa thì Cố Thanh Sơn đã mất mạng rồi.
Ba là toàn lực tấn công, toàn bộ bức tường dưới sự tấn công của nó, đã hóa thành mảnh vỡ bay lả tả.
Trong phút chốc, ba loại công kích khác nhau đồng thời được phát động.
Cũng may mình đã phát động Di Hình Hoán Ảnh, lúc này mới tránh thoát được sự công kích của đối phương.
Phi kiếm xuất ra, với tình trạng vết thương của đối phương, căn bản không có cách nào chống lại mình.
Cố Thanh Sơn từ từ đứng lên.
Hai thanh phi kiếm dựa vào ý của hắn, dùng ánh kiếm với uy lực lớn bao phủ tấn công toàn bộ khu vực hơn mười dặm xung quanh con quái vật kia.
Không hề có dị động.
Lúc này, Cố Thanh Sơn mới đi đến trước thi thể của quái vật, cẩn thận quan sát đối phương.
Vết thương trên người con quái vật này thật đáng sợ.
Mặc dù nó đã chết, nhưng linh lực của ngũ hành vẫn lưu lại trên người nó, đủ loại vết tích do binh khí đâm, chém, rạch, chọc, bới cũng rất rõ ràng.
Dễ nhận thấy, nó đã bị tấn công rất nhiều, Cố Thanh Sơn thu hồi thi thể của con quái vật lại, tâm tình có chút chấn động.
Thân là một tu sĩ, phải trải qua Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiếu, Thiên Kiếp, Thái Hư, Huyền Linh, Loạn Tinh, Quy Nguyên, Minh Thần, Kiến Không, tổng cộng nhiều cảnh giới như vậy.
Vào lúc này, rốt cuộc Cố Thanh Sơn cũng đi tới cuối cùng, đạt được cảnh giới Kiến Không.
Cảnh giới Kiến Không, chỉ vung tay là có thể phá hư không nhìn thế giới.
Hắn của hiện tại cũng giống Tạ Đạo Linh, chỉ thiếu một bước nữa là phá tung cánh cửa trói buộc, biến thành cường giả.
Thế nhưng ở trước mặt con quái vật Hoang Cổ bị trọng thương, chỉ thiếu một chút xíu là bị đối phương giết chết.
Bất kỳ người nào khác có cùng tu vi khi đối mặt với cục diện này, có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ.
Nếu như thứ mà Nhân tộc phải đối mặt là quái vật như thế, vậy thì...
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Cho dù là lệnh nhắc nhở “hồn lực tăng thêm ba mươi vạn” có xuất hiện trên giao diện Chiến Thần cũng không thể khiến tâm tình nặng nề của hắn tốt hơn chút nào.
Còn phải tiếp tục đột phá!
Tạ Cô Hồng có thể một mình đi vào thế giới Hoang Cổ chém giết thủ lĩnh Hoang Cổ, mình cũng phải làm được đến trình độ đó!
Cố Thanh Sơn âm thầm thề.
Sau nửa canh giờ.
Ở bên kia đống hoang tàn.
Cố Thanh Sơn vẫn không chưa có thêm được manh mối.
Hắn tìm một nơi để ẩn nấp, lấy ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Đây cũng không phải đan dược có công hiệu đặc biệt gì, chỉ là một viên Tịch Cốc đan do Cố Thanh Sơn chế tạo ra.
Viên đan dược này có chứa đủ loại chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể tu sĩ, còn có thể khiến tinh thần sảng khoái.
Gần đây hắn thật sự có chút mệt mỏi, càng không có thời gian và tâm tình nấu nướng linh thực, do đó đành phải làm một chút đan được như vậy.
Nuốt viên Tịch Cốc đan này, rồi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng phục hồi.
Hắn bắt đầu tổng kết thông tin mà mình thu hoạch được.
Dựa vào một ít quần áo và trang sức bị tàn phá, và phong cách luyện chế của pháp khí báo hỏng, Cố Thanh Sơn đã xác nhận được lai lịch của hòn đảo Phù Không này.
Thời đại thượng cổ, chỉ có mấy môn phái cường đại nhất mới có hòn đảo Phù Không với kích thước khổng lồ như vậy.
Hoang Vân Thiên cung, Lưu Nguyệt Tiên tông, Dao Quang Quỳnh Lâu.
Hoang Vân Thiên Cung tôn sùng màu đen, Lưu Nguyệt Tiên tông chỉ cho phép mặc đạo bào, Dao Quang Quỳnh Lâu thì thích y phục màu năm màu rực rỡ, vì tông này phần lớn là nữ tu.
Cố Thanh Sơn đã tìm được một ít y phục trong máu loãng, tất cả đều là đạo bào.
Rất rõ ràng, đây là hòn đảo lơ lửng của Lưu Nguyệt Tiên tông.
Thế nhưng trong lịch sử, Lưu Nguyệt Tiên tông đã bị hủy diệt hai lần.
Lần đầu tiên là vào thời điểm rất sớm, khi đó thần linh vừa mới giao thiệp với Nhân tộc, giúp đỡ Nhân tộc xây dựng lại tông môn bị quái vật phá hủy.
Lần thứ hai là sau khi mình bái nhập Hoang Vân Thiên Cung được mấy năm.
Khi đó tình hình chiến đấu ngày càng trở nên quyết liệt, rất nhiều đại tu sĩ đã ngã xuống vào lúc đó.
Bởi vì vị trí của Lưu Nguyệt Tiên tông rất gần tiền tuyến, trong một chiến dịch quan trọng, toàn bộ môn phái đã bị quái vật tiêu diệt.
“Rốt cuộc... là lần nào đây?”
Cố Thanh Sơn tự lẩm bẩm.
Hắn lại trầm tư một hồi, rồi lấy trận bàn ra, bố trí một loạt pháp trận ẩn nấp.
Hắn bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.