Cố Thanh Sơn im lặng một hồi.
Không ngờ Ma Giới Nguyên Thuỷ cũng có kết cục như vậy.
"Ma vương Tà Kỳ, ngươi đã trả lời một câu hỏi rất quan trọng, tiếp theo ta sẽ thưởng cho ngươi một bí mật." Hắn nói.
Ma vương làm ra vẻ lắng nghe.
Cố Thanh Sơn nói: "Thật ra thì vợ ngươi đã cấu kết với Quỷ vương Ác Cốt từ lâu, mà ngươi thì hàng ngày sống mơ mơ màng màng, Ma giới cũng không xử lý cho tốt, cũng không nâng cao thực lực, bây giờ tất cả mọi người đều coi ngươi là tên lười biếng không ra gì."
"Ngoài ra, sở dĩ ngươi chưa chết, là bởi vì Quỷ vương Ác Cốt cảm thấy như vậy rất thú vị, gã vô cùng hưởng thụ cảm giác ngươi bị cắm sừng, dĩ nhiên, người phụ nữ của ngươi, địa bàn của ngươi, gã cảm thấy duy trì trạng thái như hiện tại là tốt nhất, cho nên ngươi mới sống đến hôm nay, Ma giới của ngươi cũng chưa bị thâu tóm mặc dù trên thực tế nó đã thuộc về Quỷ vương Ác Cốt”
Ma vương Tà Kỳ ngơ ngẩn.
Thời gian hắn ta run sợ quá lâu.
Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Thật ra thì, chuyện giữa các ngươi, ta sẽ không quản, dù sao nơi có ma quỷ sẽ có ân oán, ta cũng không muốn nhúng tay vào."
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng khua trường kiếm.
"Nhưng ta hi vọng khi ngươi chết, trong lòng đã hiểu hết mọi thứ."
Trường kiếm thu lại.
Cố Thanh Sơn buông kiếm, để mặc nó ẩn vào hư không.
Trên đất, Ma vương Tà Kỳ đã bị chém thành vô số đoạn.
Trên phi thuyền đã không còn bất kì ma quỷ nào nữa.
Bốn phía lặng thinh.
Gió biển vẫn thổi không ngừng nghỉ.
Cố Thanh Sơn đứng trước thi thể của ma vương Tà Kỳ, đứng ngẩn ngơ rất lâu.
Cuối cùng, một thanh trường kiếm như dòng nước mùa thu lại xuất hiện trong hư không, hóa thành một cô gái lạnh lùng có gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Sơn Nữ.
Nàng đã không kềm chế được cảm xúc trong lòng.
"Công tử, hôm nay người không sao chứ?" Sơn Nữ quan tâm hỏi.
"Không sao." Cố Thanh Sơn nói.
"Sao ta lại có cảm giác người là lạ."
"... Bởi vì ta đang quanh quẩn suy nghĩ về một chuyện, bởi vì chuyện này quá mức quan trọng, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào, cho nên không khỏi có chút căng thẳng."
"Là liên quan tới Thiên kiếm?"
"Đúng."
Sơn Nữ nghĩ nghĩ, nói: "Công tử bắt những ma quỷ này, chỉ vì muốn có được thần chú quay về Ma giới của bọn chúng sao?”
"Không."
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: "Ta không biết cô có phát giác ra không, thông qua thần chú và phương thức thi triển của bọn chúng, ma quỷ thật sự rất hiểu cách lợi dụng năm loại linh năng đặc biệt Phong, Lôi, Quang, Âm, Ám."
"Mà các tu sĩ thượng cổ thậm chí là quái vật Hoang Cổ, dường như cũng không nắm được cách đối phó với ngũ hành đặc biệt."
"Cho nên đám ma quỷ có thể sống sót, cũng có đạo lý riêng của nó."
Hắn kẹp một miếng thịt của ma vương Tà Kỳ lên.
Sơn Nữ nhìn động tác của hắn, dường như đã hiểu ra.
"Công tử, ngài muốn..."
Đang lúc nói chuyện, Cố Thanh Sơn đã biến thành dáng vẻ của ma vương Tà Kỳ.
Hắn ném miếng thịt đi, trên tay nắm ngọc điệp thông sang Bóng Chồng của thời đại tiếp theo, liên tiếp thi triển mấy chục pháp quyết, phong ấn nó lại, lấy một chiếc hộp ngọc thu về.
Sơn Nữ lại không hiểu.
Cố Thanh Sơn thấy biểu tình của nàng, giải thích: "Vừa nãy trước khi giết quỷ vương, không phải ta đang ngẩn người mà là trên phi thuyền có cách cấm chế ngọc điệp, cho nên ta mới học một chút."
"Kết quả đã tìm được phương pháp để phong cấm ngọc điệp."
Sơn Nữ hỏi: "Sao công tử lại muốn phong cấm nó?"
Cố Thanh Sơn nói: "Nói về ngọc điệp, phía sau nhất định còn có rất nhiều phân đoạn nữa, mà ta suy tính rất lâu, phát hiện trong cả chuyện này, chỉ cần một phân đoạn xảy ra vấn đề thì tất cả đều hỏng bét."
"Công tử không tín nhiệm các tu sĩ thượng cổ?"
"Đây không phải là không tín nhiệm, mà là chúng ta phải vứt bỏ tình cảm, nhìn vào tình huống khách quan thực tế nhất để phán đoán."
"Công tử phán đoán thế nào?"
“Vào vô số năm trước ở thời thượng cổ, Nhân tộc luôn bị áp chế nghiêm ngặt, đều này nói rõ quái vật Hoang Cổ và thần linh đã chiến ưu thế tuyệt đối, tình huống như vậy đã chứng minh một điều, quái vật và thần linh luôn có cách để thắng Nhân tộc."
Sơn Nữ vừa nghe vừa gật đầu nói: "Cho nên công tử cho rằng bọn họ có biện pháp đối phó với cách cuối cùng mà các tu sĩ để lại."
"Không thể loại bỏ khả năng này." Cố Thanh Sơn nói: "Không phải ta không tin tưởng nhóm người sư tôn, mà là trong bọn họ chỉ cần có một người bị lỗi, chuyện này sẽ bị huỷ hoại."
Sơn Nữ hơi hốt hoảng, lẩm bẩm nói: "Nếu đến cuối cùng cũng không có cách nào thắng được bọn họ, chuyến này chúng ta tới đó há chẳng phải là uổng phí thời gian sao?"
Cố Thanh Sơn nói: "Không phải như vậy, thật ra thì người có thể chống lại thần linh và quái vật Hoang Cổ, ngoài bọn họ ra, còn có những người khác."
"Những người khác? Là ai?" Sơn Nữ bất ngờ hỏi.
"Đương nhiên là ta."
Cố Thanh Sơn đáp.
Sơn Nữ không khỏi ngẩn ra.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: "Ta là một tên kiếm tu, trong tay ta có kiếm, hoàn toàn không cần đến sự hy sinh của tổ tiên để lót đường."
Hắn ngẩng đầu nhìn về màn đêm đen kịt, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không muốn phải trốn chạy khắp nơi như chó nhà có tang, cũng không muốn đột nhiên gặp phải cạm bẫy nào đó của thần linh mà hoàn toàn không thể chống đỡ, cho nên, ta cần... sức mạnh."
"Ta cần sức mạnh để thay đổi tất cả chuyện này!"
Hai tay Cố Thanh Sơn chắp lại, dựa theo gió và sấm sét, hóa thành thần chú chỉ dẫn đến Ma giới.
"Tà Kỳ giới, địa ngục sâu thẳm cực lạc của chư ma thất lạc, hãy mở cánh cửa lớn cho ta."
Hắn cao giọng tụng niệm.
Đùng.
Trong hư không xuất hiện một cánh cửa vô hình.
"Chúng ta đi."
"Vâng, công tử."
Bóng tối sâu thẳm.
Trong thế giới mênh mông, quái vật Hoang Cổ hoành hành không cố kỵ.
Thần linh hóa thành điểm sáng sáng ngời, bay lượn tại nơi cao nhất trên bầu trời.
Vẫn là bóng chồng của thời đại khi Nhân tộc dần đi đến diệt vong.
Sau khi Cố Thanh Sơn rời đi.
Khoảng đất trống ở giữa quân doanh, bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh vặn vẹo
Hư ảnh biến mất, một người xuất hiện tại nơi đó.
Mi tâm có hai ngọn lửa vàng đang rực cháy, cả người toả ra ánh sáng huy hoàng, bàn tay nhặt lấy một đồng tiền kì lạ.
... Thần Kim Diễm.
Gã lại đi đến bóng chồng của thời đại này lần nữa.
"Kỳ quái, rốt cuộc chạy đâu mất rồi..."
Thần linh chậm rãi sải bước trong quân doanh.
Toàn bộ quân doanh một mảnh hỗn độn.
Tất cả tu sĩ đang ngủ say đã bị ăn sạch sẽ, khắp nơi chỉ còn sót lại máu thịt dính dầy đất và trên tường.
Thần linh đi tới từng gian phòng, mặc cho bước đi để lại một chuỗi dấu chân máu.
Gã dồn hết sự tập trung để nghiền ngẫm phán đoán tình hình.
Đã tìm thấy bóng chồng của hàng trăm thời đại thượng cổ.
Dù có dùng sức mạnh của thần linh, liên tục qua lại giữa hàng trăm thời không, giờ phút này cũng cảm thấy thấm mệt.
Nhưng vẫn không tìm được tung tích của Cố Thanh Sơn.
Vì vậy gã lại quay về cái thế giới bị đồng tiền truy lùng này, suy nghĩ tất cả mọi chuyện.
Bỗng nhiên, thần Kim Diễm cảm giác được gì đó, chợt quay đầu nhìn lại.
Hình Nhân Ánh Sáng đang đứng ở sau lưng gã cách đó không xa.
"Sao ngươi lại tới đây?" Thần Kim Diễm hỏi.
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Trên đồng tiền kia có ý chí của thần tộc thượng cổ bọn ta bám vào, ta phát hiện ngài gặp phải khó khăn, cho nên tới trợ giúp."
Thần Kim Diễm nói: "Đồng tiền bị sai lệch rồi, ta không tìm được hắn ở thế giới này."
Hình Nhân Ánh Sáng đưa tay ra: "Tới đây, đưa tiền của ngài cho ta, chúng ta đã chuẩn bị xong cách đối phó, để sửa lại sự sai sót này."
Thần Kim Diễm dừng lại một hồi, nói: "Ngay cả sai sót này, các ngươi cũng kịp chuẩn bị?"
"Dĩ nhiên." Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Bất kể là nhất tộc Hoang Cổ, hay là Thần tộc chúng ta, cũng không thể trơ mắt nhìn Nhân tộc sắp xếp hậu chiêu được."
Hình Nhân Ánh Sáng nhấn mạnh: "Chúng ta là chúa tể vận mệnh của Nhân tộc, mọi thứ của họ đều được chúng ta nắm trong lòng bàn tay, hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng sắp bị chúng ta phá hủy."
"Nhất tộc Hoang Cổ cũng đã chuẩn bị cách đối phó?" Thần Kim Diễm hỏi dò.