"Đúng, mặc kệ nó là cái gì, nó đã đến từ tương lai, vậy thì chắc chắn nó biết rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết, ta đoán nó đã chuẩn bị phương pháp bắt ta." Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Nữ lo lắng nói: "Công tử, vậy sao chúng ta không đi?"
Cố Thanh Sơn cười lên: "Đi? Chúng ta còn chưa tìm được Thiên kiếm, quyết không thể đi."
"Công tử..."
"Yên tâm, thân phận của ta bây giờ là tuyệt đối bí mật, ngay cả thần linh cũng không biết. Nó muốn tìm đến ta cũng không phải dễ dàng như vậy."
Cố Thanh Sơn suy tư, tiếp tục nói: "Nói một cách khác, nếu nó lợi hại hơn thần linh, có thể trực tiếp xuyên qua vô số thời gian, từ tương lai trở lại thượng cổ, đồng thời còn có thể tìm ra ta, vậy bất kể chúng ta lặp lại bao nhiêu lần, cũng không phải là đối thủ của nó."
"Nếu quả thật có sự tồn tại như thế, sợ rằng cũng không chiến thắng được nó, công tử."
"Ha ha, đúng vậy."
...
Tốc độ thời gian trôi bình thường lại.
Cố Thanh Sơn tiếp nhận lệnh bài từ tay phó tướng, cười nói: "Đa tạ đại nhân!"
"Ừm, người đâu, dẫn hắn đi gặp đồng liêu!"
"Vâng."
Một tu sĩ đi tới, dẫn Cố Thanh Sơn đi ra ngoài.
Thời gian trôi qua.
Cố Thanh Sơn quen biết mấy tên đầu bếp của quân doanh rất nhanh, cũng kết giao bằng hữu với mấy đầu bếp già.
Đợi đến lúc trời tối, hắn bèn gia nhập vào công tác chuẩn bị bữa tối.
Tài nghệ linh thực của hắn vốn là xuất sắc, động tác dứt khoát lưu loát, làm việc vừa nhanh vừa tốt, đã hòa nhập vào nhóm đầu bếp.
Dù sao ở bất kỳ lĩnh vực nào, những người có bản lĩnh thật sự, sẽ có được sự công nhận chính thức của mọi người.
Đợi đến lúc làm xong toàn bộ đồ ăn cho quân doanh, các tu sĩ cũng dùng xong bữa tối, các đầu bếp đều đã rất mệt mỏi.
Cố Thanh Sơn lại chủ động đứng ra, tự mình xuống bếp xào chút thức ăn, thiên vị cho đám đầu bếp này.
Mỗi món đồ ăn đều rất ngon, tinh xảo hơn, ngon hơn so với đồ ăn của quân doanh.
Cái này càng được lòng người.
"Ừm, Trương Tiểu Vân, tiểu tử ngươi không tệ, học nấu nướng từ đâu thế?"
"Gia truyền." Cố Thanh Sơn cười nói.
"A? Phụ thân ngươi cũng là đầu bếp ư? Ở quân doanh nào?" Trương lão đầu cảm thấy hứng thú, hỏi.
"Ông ấy mất rồi. Lần Thế giới Hoang Cổ xâm lấn..."
"Những người khác trong nhà đâu?"
"Đều đã mất."
"A, thì ra là thế, thật có lỗi."
"Không sao." Cố Thanh Sơn cười cười.
Trương lão đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ở đây chúng ta không có quy củ gì, chỉ cần đến vào lúc làm linh thực là được, thời gian khác ngươi có thể nghỉ ngơi tùy ý. Hướng đông nam có một phiên chợ, lúc không có chuyện gì làm ngươi có thể đi dạo chơi."
Cố Thanh Sơn nhận ra được thiện ý của đối phương, ôm quyền nói: "Đa tạ Trương lão đại chỉ điểm!"
Lúc này một tên đầu bếp khác nhẹ nhàng chọc chọc Trương lão đầu, đưa mắt liếc qua một cái, nói: "Lão đại, có thể nói với hắn sự kiện kia rồi."
Trương lão đầu trừng mắt nhìn về, nói: "Hắn còn quá nhỏ, đao cũng không cầm được."
Đầu bếp kia có chút không cam lòng, nhưng lão đại đã biểu lộ thái độ, hắn cũng chỉ đành ngượng ngùng cúi đầu xuống, che đi sự xấu hổ.
"Lỗ thúc, rốt cuộc là chuyện gì? Thúc cứ nói thẳng với ta, không có chuyện gì đâu." Cố Thanh Sơn thành khẩn nói.
Lỗ thúc kia liền nói: "Ngươi có biết thịt mà chúng ta dùng để làm linh thực tới từ đâu không?"
"Không biết."
"Kia là thịt của quái vật Hoang Cổ."
"Cái gì? Chúng ta ăn thịt của bọn nó?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Lỗ thúc thấy vẻ mặt hắn đầy hưng phấn, không có chút sợ hãi nào, trong lòng hơi thất vọng một chút.
Hắn đành phải tiếp tục nói: "Đúng, những miếng thịt này vô cùng hữu ích đối với tu sĩ, cho nên tiền tuyến bùng nổ chiến sự hàng ngày, sẽ có vô số quái vật đếm không xuể được vận chuyển vể hậu phương."
"Xin nói tiếp!" Cố Thanh Sơn nói.
Lỗ thúc nói: "Nếu những quái vật này đã chết từ lâu thì thịt sẽ không thể ăn, cho nên mỗi lần những quái vật này đều sẽ bị các tu sĩ phế bỏ hoàn toàn, để bọn chúng còn một hơi thở cuối, sau đó chở tới hậu phương như doanh dự bị số 23 của chúng ta, để ta đồ tể luân phiên."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Tháng này đến phiên doanh chúng ta. Mấy người chúng ta đều đã làm một lần, vừa lúc ngươi đến, ngươi có muốn đi xem thử không?" Lỗ thúc nói.
"Nói bậy, hắn còn nhỏ như thế, gặp những quái vật kia, có thể không bị dọa chết đã là vạn hạnh, làm sao dám ra tay đồ sát?" Trương lão đầu quát.
Một đầu bếp khác cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, lão Lỗ, Trương Tiểu Vân còn quá nhỏ, chúng ta đi gặp những quái vật kia cũng bị dọa cho kinh hồn táng đảm, huống chi một tiểu tử choai choai như nó."
Lỗ thúc thấy tất cả mọi người không tán thành, bèn hậm hực lầu bầu: "Cùng là đầu bếp, tuổi còn nhỏ thì làm sao?"
"Thúc nói đúng!" Cố Thanh Sơn vỗ tay một cái, nói.
Hử?
Đây là tình huống gì?
Mấy đầu bếp nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Mọi người thấy trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào, trái lại đôi mắt còn phát sáng lên.
Cố Thanh Sơn liền ôm quyền về phía Trương lão đầu, nghiêm mặt nói: “Trương lão đại, cho cháu đi đi!"
Trương lão đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: "Trong phòng đồ tể tất cả đều là máu và thịt. Trước khi chết, quái vật sẽ phát ra tiếng kêu gào thê lương, máu tươi cũng sẽ văng đầy người ngươi."
"Giết mổ quái vật, cần làm việc năm ngày ròng rã. Trong năm ngày này, ngươi sẽ luôn luôn giết quái vật, cho dù sợ muốn chết cũng không thể chạy. Trương Tiểu Vân, ngươi nghĩ thông chưa?"
Cố Thanh Sơn cười toét miệng, vui vẻ nói: "Yên tâm, kỳ thật nghề nghiệp chính của cháu là đồ tể, linh thực chẳng qua là thủ đoạn mưu sinh thôi."
"Đồ tể? Nói như vậy, ngươi đã giết không ít yêu thú?" Lỗ thúc cảm thấy hứng thú, hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Giết không ít, ừm, còn giết một số thứ khác nữa. Tóm lại cháu làm nghề này coi như xứng chức, còn tinh thông hơn làm đầu bếp."
Hắn cười một tiếng với đám đầu bếp: "Mọi người yên tâm đi! Tháng này để cháu đi, cam đoan không để doanh chúng ta mất mặt."
Đám người nhìn nụ cười thuần khiết trên mặt hắn, không hiểu sao lại đồng thời gật gật đầu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy phía sau ót có chút lạnh lẽo.
...
Vẫn là thế giới Thượng Cổ.
Ở một khu vực khác cách Cố Thanh Sơn cực kỳ xa.
Nơi này là nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi.
Ít ai lui tới.
Quái vật Hoang Cổ cũng không tiến công từ nơi này, bởi vì diện tích lãnh thổ nơi này mênh mông quá mức, hơn nữa không có một ngọn cỏ, không có giá trị gì.
Dựa theo lẽ thường, nơi như thế này sẽ hoang vắng theo thời gian.
Nhưng hôm nay, ngay khoảnh khắc khi Cố Thanh Sơn và Linh Quy gặp mặt, nơi này đã xảy ra một sự kiện.
Một đồng xu xuất hiện trên bầu trời.
Đây là một đồng tiền vô cùng đặc thù, bởi vì toàn thân nó đều là màu đỏ như máu, không giống với tất cả tiền xu của Khu Tranh Bá.
Nó không ngừng xoay tròn ở trên bầu trời, cuối cùng vỡ tan tành.
Đồng tiền vỡ nát trong nháy mắt, cả bầu trời dâng lên một biển ánh sáng.
Biển ánh sáng trút xuống, tạo thành thuỷ triều mãnh liệt ở vùng quê hoang vu.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi.
Bên trong thuỷ triều ánh sáng, có một thân hình đứng lên.
Biển ánh sáng mênh mông tiêu tan trong nháy mắt.
Trên vùng quê trống trải, chỉ còn lại thân hinh kia.
Trong gió.
Thân hình kia bắt đầu nhẹ nhàng thầm thì.
"Cuối cùng đã đến nơi này."
"Ta đã tới, tương lai cũng sẽ không có vấn đề gì nữa..."
Tiếng nói của hắn đột nhiên tràn đầy oán hận và sát ý, nhưng cũng cật lực duy trì một ý nhạo báng nào đó:
"Thật sự là đáng thương, vào lúc này nhất định ngươi còn đang tìm thanh kiếm kia."
"Ta chỉ cần tìm được ngươi trong thời gian này, bắt ngươi lại, triệt để giam cầm linh hồn của ngươi, sau này những chuyện kia cũng sẽ không xảy ra."
"Ta sẽ dùng hết tất cả biện pháp tra tấn linh hồn của ngươi."
"Kẻ Diệt Thần, Cố Thanh Sơn!"
Bên trong đồng hoang không người.
Thân hình kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Sau một khắc đồng hồ.
Một luồng ánh sáng bay từ trên bầu trời tới, hiện ra thân hình.
Là một tu sĩ tuần tra, phụng mệnh lệnh môn phái đến đây xem xét tình huống.