Chẳng những rất nhiều môn phái sẽ ùn ùn đến đây điều tra, ngay cả thần linh cũng không thể không tự mình tham dự vào việc này.
Một ngày mọi việc bại lộ ra, đến lúc đó, không ai có kết cục tốt cả.
Lại chẳng hạn như nhỡ ra...
Nhỡ ra Tạ Cô Hồng không chết...
Cổ Hà phong chủ ngoài miệng hừ một tiếng, thu hồi quả đấm, nói: "Tàn sát đệ tử bổn môn trước mặt mọi người, đợi ta báo cáo thần linh, nhất định trị Tạ Cô Hồng cái tội không dạy được trò."
Tê Vân phong chủ ngăn hắn, quát Cố Thanh Sơn: "Mặc kệ có chuyện gì, hoàn toàn có thể từ từ nói sau. Sao ngươi có thể ra tay giết người? Dù cho ngươi là đại đệ tử tông môn, việc này nói sao cũng là ngươi không đúng."
"Hì..."
Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu, lộ ra nụ cười.
Hắn lấy từ trong lồng ngực ra một vật.
Ngọc điệp của chưởng môn.
Đây là vật Tạ Cô Hồng cho hắn trước khi đi.
Đây là ngọc điệp chí cao vô thượng của tông môn, cho dù trải qua thời gian mấy vạn năm, nó vẫn có quyền lực vô thượng như cũ, mãi đến tận khi nó biến mất hoàn toàn trong tay Tạ Đạo Linh.
Cố Thanh Sơn cũng bởi vì không có ngọc điệp này nên mới chết bốn lần trước tứ Thánh Linh Thú.
Cố Thanh Sơn cầm chặt ngọc điệp, thúc giục linh lực.
Ngọc điệp sáng choang.
"Tông môn sắp nguy, tứ Thánh Linh Thú mau mau hộ sơn!" Cố Thanh Sơn quát.
Thiên địa chấn động.
Nước sông chảy ngược, gió mây rít gào.
Phía chân trời, một vầng sáng mờ nhạt chợt xuất hiện.
Xa xa ở phương nam, mây lửa bay khắp trời.
Dưới lòng sông phương bắc truyền ra một tiếng thú hống chấn động đất trời.
Toàn bộ bảy phong trên sông bắt đầu chấn động kịch liệt, dường như dưới dòng nước có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi.
"Cố Thanh Sơn, mau mau dừng tay!" Linh Ứng phong chủ quát.
Cố Thanh Sơn lại thúc dục linh lực.
Ngọc điệp của Chưởng môn bộc phát ra hào quang rực rỡ.
Linh quang bảy màu phóng lên trời từ trong tòa chủ phong.
"Hộ thân!"
Cố Thanh Sơn điều khiển ngọc điệp, nói.
Toàn bộ mặt đất ở chủ phong bắt đầu không ngừng xoay tròn.
Kim văn ngân phù huyền ảo không ngừng xuất hiện trên mặt đất, dưới sự điều khiển của Cố Thanh Sơn, đưa hắn, Hoàng Chiến và Thẩm Ương vào vòng bảo vệ.
Sắc mặt mấy vị Phong chủ hoàn toàn thay đổi.
"Cố Thanh Sơn, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi dám to gan điều khiển ngọc điệp chưởng môn!"
"Ai cho ngươi quyền sử dụng ngọc điệp? Còn không mau mau dừng tay!"
Bọn họ rối rít quát to.
Động tĩnh quá lớn như vậy, đã đủ để kinh động bốn phương.
Chuyện tới mức này, mấy vị Phong chủ đã có chút hối hận.
Chết tiệt!
Tạ Cô Hồng thu đồ đệ kiểu gì vậy?
Quả thực là một tên điên!
Cố Thanh Sơn lau máu ở khóe miệng, căn bản không thèm nhìn bọn họ.
Có hộ sơn đại trận bảo vệ ba người, hắn không cần suy nghĩ thêm về vấn đề an toàn.
"Đại sư huynh."
Phía sau truyền đến một giọng nói sợ hãi.
Cố Thanh Sơn quay đầu.
Chỉ thấy vẻ mặt Hoàng Chiến và Thẩm Ương đầy lo lắng, đang nhìn về phía hắn.
Cố Thanh Sơn cười an ủi: "Không có chuyện gì, lúc đi sư tôn giao cho ta ngọc điệp, ta thay ông ấy xử lý một chút chuyện nhỏ thôi."
Lúc hắn đang nói chuyện, mây đen trên trời đã phủ kín đỉnh núi.
Một con rồng toàn thân tản ra tia sáng mờ nhạt nhô đầu ra khỏi đám mây đen.
Sát theo đó, một con kỳ lân được tầng tầng lửa mạnh lượn quanh xuất hiện.
Phượng hoàng bay lượn, rùa thần từ dưới nước ngoi lên.
Chúng chiếm hết tất cả vị trí trên bầu trời, đồng loạt trông về phía chủ phong của Hoang Vân.
"Người nào kêu gọi chúng ta?" Hoàng Long hỏi.
"Ta."
Cố Thanh Sơn giơ ngọc điệp lên.
"Vì chuyện gì?" Kỳ Lân hỏi.
"Bảo vệ tông môn." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi muốn như thế nào?" Chu Tước hỏi.
Cố Thanh Sơn thản nhiên phun ra một chữ: "Giết."
"Chậm đã!" Cổ Hà phong chủ hét lớn một tiếng, nói về phía Tứ Thánh Linh Thú trên bầu trời: "Tiểu tử này tuỳ tiện làm bậy, mặc sức sát hại đồng môn, điều khiển ngọc điệp chưởng môn, muốn hủy diệt Hoang Vân Thiên Cung của ta, mong rằng bốn thánh tôn Thủ Sơn minh giám!"
Tứ Thánh Linh Thú nghe xong, im lặng không nói, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chỉ cầm ngọc điệp Chưởng môn, nói khẽ: "Ta chính là đại đệ tử của chưởng môn, ngọc điệp chính là do sư tôn tự tay giao phó cho ta, đây là phương pháp truyền thừa chính tông của Thiên cung, hợp với quy củ tông môn."
Hoàng Long phát ra tiếng ồm ồm: "Hắn không nói láo."
Chu Tước nói: "Trong Thiên cung, chủ phong là truyền thừa chính tông, huống chi hắn có ngọc điệp trong tay."
Linh Quy nói: "Ngọc điệp Chưởng môn gắn liền với tồn vong của Thiên cung, tuyệt không giả."
Ngọc điệp trong tay Cố Thanh Sơn phát ra một âm thanh ngân vang, tựa như đáp lại giọng nói của Linh Quy.
Tứ Thánh Linh Thú nghe xong, càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ.
Kỳ Lân trầm ngâm nói: "Chúng ta chỉ nghe lệnh của ngọc điệp, đã như vậy..."
Hoàng Long nói: "Ngươi ra lệnh đi!"
Chúng nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía mấy vị Phong chủ.
"Ngọc điệp Chưởng môn ở đây, giết bọn chúng cho ta!"
"Vâng!"
"Vâng!"
"Vâng!"
"Vâng!"
Tứ Thánh Linh Thú cùng đáp.
Gió cuốn mây vần.
Trên mình Tứ Thánh Linh Thú toát ra sát khí chấn động trời đất.
Chúng cũng không để ý đến những lời cầu xin tha thứ kia, quyết định một chuyện: Nhất định phải giết đối phương.
Chư vị Phong chủ hoảng hốt.
Trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến, mình chẳng qua là tới giăng một cái bẫy, lại rơi vào ranh giới sống chết.
Cổ Hà phong chủ cũng không thể nén nổi sự sợ hãi trong lòng nữa, quát to về phía bầu trời: "Mệnh thần cứu ta!"
Mây mù trắng phau nhanh chóng che kín vòm trời, hào quang thánh khiết từ trên trời giáng xuống như thác nước.
Ánh sáng này xuyên qua tất cả bình phong hộ sơn, đáp xuống trên chủ phong.
Một âm thanh uy nghiêm vang lên: "Tứ Linh Thú, các ngươi vốn có trách nhiệm hộ sơn, vì sao hôm nay muốn sát hại tu sĩ Nhân tộc?"
Hoàng Long, Kỳ Lân, Chu Tước, Linh Quy đồng thời phủ phục bên dưới biển mây.
Một người đàn ông toàn thân tản ra ý trang trọng nghiêm túc xuất hiện trên bầu trời.
Hào quang vô cùng thánh khiết vây quanh hắn ta.
Mi tâm của hắn ta có một chút ánh vàng, giống như ngọn lửa đang rực cháy.
Khi người đàn ông toàn thân toả ra tia sáng kia xuất hiện ở trên bầu trời, một luồng sức mạnh mênh mông to lớn từ trên người hắn bắn ra khắp bốn phương.
Mỗi tông môn tu hành đều cảm ứng được nguồn sức mạnh này.
Không ít đại tu sĩ từ tông môn mình phóng lên trời, chạy về phía Hoang Vân Thiên Cung.
Trong không trung, rất nhiều sự tồn tại vô hình lặng lẽ bay tới.
Ánh mắt mọi người đều hội tụ ở trên chủ phong của Hoang Vân Thiên Cung.
Tứ Thánh Linh Thú cuộn tròn dưới tầng mây, chăm chú nghe thần linh hỏi.
Cố Thanh Sơn thì nhìn chăm chú lên thần linh, âm thầm quan sát đối phương.
Nghe đồn thần linh lấy hình dạng của mình để sáng tạo ra Nhân tộc, vì lẽ đó trong hàng tỉ thế giới, hình dạng của nhân loại vẫn là hình dạng thông dụng của vạn tộc.
Có lẽ chỗ thần linh khác người thường là ở mi tâm.
Mi tâm của vị thần linh này có một ngọn lửa màu vàng kim thiêu đốt.
Về phần hào quang xán lạn quanh người hắn ta, Cố Thanh Sơn lại biết rõ lai lịch.
Chúng thần tạo ra mọi vật, coi trọng vô hình. Hào quang đó là thứ thể hiện uy nghiêm của chúng thần.
Cho nên những hào quang đó là chiến giáp của thần linh.
Ngày xưa ở thế giới được cất giấu của Triesti, hắn đã từng mặc một cái giáp bảo hộ của chúng thần.
Lúc này thần linh đã đặt câu hỏi xong.
Hoàng Long đáp: "Mệnh thần tại thượng, không phải là chúng ta sát hại tu sĩ, mà là tuân lệnh Chưởng môn Thiên cung, đến đây thủ hộ truyền thừa chính tông của Thiên cung."
Mệnh thần nói: "Lệnh của Chưởng môn? Ta nhớ Chưởng môn của Hoang Vân Thiên Cung vẫn còn đang ở tiền tuyến."
Hoàng Long nói: "Dựa theo quy củ tông môn của Hoang Vân Thiên Cung, Chưởng môn vắng mặt, chúng ta phải nghe theo lệnh từ ngọc điệp của Chưởng môn."
Mệnh thần nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không đợi Mệnh thần mở miệng, lập tức cung kính bẩm báo: "Thần linh tại thượng, ta làm việc theo quy củ của tông môn, Tứ Thánh Linh Thú cũng đồng ý với việc này."
"Thần linh vĩ đại, ngài mang lòng thương xót mà hàng lâm nơi đây, vậy dựa theo quy củ tông ta, những người này phải xử tử, bọn chúng không xứng với sự từ bi của ngài."
Bốn phía yên tĩnh lại.