“Tôi cảm thấy chúng ta có thể đi làm chuyện này." Cố Thanh Sơn nói.
"Cậu định làm gì?" Đại hán mặt đen hỏi.
"Tôi phát hiện cửa vào của mê cung, chính là ẩn ở trong gò cát phía sau anh." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy sao?" Đại hán mặt đen cười nói.
"Đúng vậy, cho nên hay là anh cùng bọn tôi đi vào mê cung, tìm ra ba món thần khí." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn tỉ mỉ quan sát đại hán mặt đen.
Chỉ thấy mặt mũi đại hán cứng lại, lúc nói chuyện khoé miệng cong lên hết sức, muốn miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Hoá ra là chuyện này, nhưng mấy người tìm được vị trí để đi ra chưa?" Giọng đại hán ôn tồn hỏi.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn khẽ động.
"Bọn tôi cảm thấy trước tiên cứ đi tìm thần khí rồi hãy nói." Hắn chậm rãi nói.
Một giây tiếp theo, hắn đưa tay ấn lên trên đĩa bát quái.
Linh quang loé qua.
Truyền tống trận tầm xa được kích hoạt!
Chỉ một thoáng, bóng dáng của hắn và Tiểu Tịch đã biến mất tại chỗ.
Bọn họ biến mất trong nháy mắt, âm thanh không khí bị xé rách cùng lúc đó vang lên.
Vút...
Chiếc đuôi dài màu đen đâm rách không khí xông đến, nơi Cố Thanh Sơn đang đứng bỗng bị nổ thành một cái hố lớn, tất cả cát vàng biến thành màu xanh đậm, vừa hoà tan vừa phát ra âm thanh tí tách dữ dội.
"Biến mất? Thật đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa."
Đại hán mặt đen thấp giọng lẩm bẩm nói, trên mặt lộ ra ác ý sâu đậm.
Trong sa mạc.
Ở một đầu khác cực xa.
Vô số linh quang xuất hiện từ trong hư không, hòa hợp thành một dải ánh sáng bảy màu.
Ánh sáng tản đi rất nhanh, hai bóng người xuất hiện trong sa mạc.
Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch.
"Anh bố trí truyền tống trận không gian?" Tiểu Tịch hỏi.
"Đúng vậy, thuận tiện rời đi bất cứ lúc nào." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Hai người đứng đó, nhất thời không nói tiếp.
Lần này qua đi, bò cạp rõ ràng không cho phép bọn họ tiến vào mê cung, lộ ra ác ý của hắn ta từ chính diện.
"Bây giờ đã lộ mặt rồi, tiếp theo đi chiến đấu một trận?" Tiểu Tịch hỏi.
"Không, tôi cảm thấy rất kỳ quái, hắn ta luôn rất quan tâm chúng ta có thể rời đi hay không." Cố Thanh Sơn suy tư nói.
Tiểu Tịch nói rất chắc chắn: "Nếu ý chí của quái vật ở trên người hắn ta, quái vật nhất định muốn đi ra ngoài."
Cố Thanh Sơn nói: "Tiếp theo, chúng ta lại đi thử xem sao."
Tiểu Tịch nói: "Chúng ta phải tăng thêm tốc độ, sợ rằng những người khác đã giải được không ít bài thơ tiên đoán."
Cố Thanh Sơn nhàn nhạt nói: "Càng là lúc gấp, càng không nên sốt ruột, chúng ta đi."
Một lát sau.
Bọn họ lại đứng ở đối diện đại hán mặt đen.
Không đợi đại hán mặt đen làm ra bất kì hành động nào, Cố Thanh Sơn cao giọng hô lên: "Bọn tôi tìm được vị trí đi ra rồi, anh có muốn đi cùng bọn tôi hay không?"
Đại hán mặt đen làm ra tư thế chiến đấu.
Trên người hắn ta khí thế mãnh liệt mới vừa dâng lên, sau khi nghe được những lời này, lại lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
"Vị trí đi ra, vị trí đi ra, vị trí... đi ra..." Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy" Cố Thanh Sơn mời: "Đi thôi, cùng bọn tôi rời khỏi cái thế giới chết tiệt này."
Hai mắt Đại hán mặt đen trống rỗng vô thần, nhưng ở trên mặt lại nở ra nụ cười hết sức rạng rỡ: "Thế giới chết tiệt, đúng, nói rất đúng, chúng ta nên rời khỏi."
Hắn ta đi về phía Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch.
"Chờ một chút! Còn có một việc." Cố Thanh Sơn xua tay nói.
Đại hán mặt đen lập tức sầm mặt xuống, giọng nói trở nên tàn bạo mà điên cuồng: "Sao vậy? Cậu không muốn mang tôi đi?"
"Chỉ là tôi cảm thấy cơ hội tốt như vậy, hay là anh mang theo cả vợ và con đi cùng với chúng tôi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Đại hán mặt đen nghe Cố Thanh Sơn nói, rơi vào yên lặng.
Trong lúc nhất thời, dường như hắn ta không biết nên trả lời Cố Thanh Sơn như thế nào.
Khoảng chừng hơn một phút sau, mới nghe hắn ta nói: "Vợ và con tôi đều đã chết rồi."
"Chết rồi?" Cố Thanh Sơn cười nói: "Đừng đùa nữa, thực lực vợ anh còn mạnh hơn cả anh, anh còn chưa chết, sao cô ấy chết được?"
Đại hán mặt đen lại rơi vào yên lặng lần nữa.
Hắn ta đau đầu suy nghĩ nên tiếp lời như thế nào.
Cố Thanh Sơn mang theo nụ cười, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn hắn ta.
Gần như đã có thể xác định, đây là hàng giả.
Nhưng hơi thở và uy thế trên người hắn ta, thậm chí là cái đuôi gai mà hắn sử dụng trước khi tấn công, đều giống y đúc với bò cạp đen.
Không đợi đại hán mặt đen nghĩ ra câu trả lời, Cố Thanh Sơn đã kích hoạt đĩa bát quái.
Hắn mang theo Tiểu Tịch biến mất tại chỗ lần nữa.
Rất xa trong sa mạc.
Linh quang của pháp trận lại loé lên.
Thân hình Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch hiện ra.
Cố Thanh Sơn lôi đĩa bát quái từ trong tay áo ra, lấy từng viên linh thạch được nạm ở phía trên ra.
Những linh thạch này mới vừa lấy ra liền hóa thành bột, tan vào trong gió như bụi bặm.
Cố Thanh Sơn gắn linh thạch cực phẩm ở trên đĩa bát quái, lúc bình thường có thể dùng rất nhiều lần.
Nhưng bởi vì trước đó phải tránh thoát bò cạp đen, hắn đã dùng hết sức thúc giục đĩa bát quái, cho nên linh thạch bị tiêu hao vô cùng lớn.
Cố Thanh Sơn lấy hai viên linh thạch mới ra, lắp từng viên vào trong đĩa bái quái.
"Nó có cách tấn công và ngoại hình của bò cạp đen, bắt chước rất hoàn mỹ." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy là bò cạp đen chưa chết?" Tiểu Tịch hỏi.
"Tôi nghi là cả nhà bò cạp đen đều chưa chết” Hắn nói.
"Sao anh nhìn ra được?" Tiểu Tịch hỏi.
"Nếu như nữ hoàng Hạt Ma đã chết, như vậy quái vật này nhất định sẽ lập tức nói: Vợ con tôi đã chết, cậu chỉ cần mang tôi đi là được."
"Đây là phản ứng đơn giản nhất trực tiếp nhất, thậm chí nếu như có thể, hắn ta sẽ để tôi thấy thi thể của nữ hoàng Hạt Ma."
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Nhưng hắn ta không trả lời tôi ngay lập tức, mà lại im lặng suy tư."
Tiểu Tịch nói: "Thời gian suy nghĩ của hắn ta hơi dài."
Cố Thanh Sơn bật cười, nói: "Cho nên chúng ta có thể biết một chuyện khác... quái vật này không giỏi giao tiếp với con người, cũng không biết mình im lặng trong thời gian dài sẽ làm cho người khác hoài nghi."
"Bây giờ chúng ta làm thế nào?" Tiểu Tịch hỏi
"Đã biết nhiều thông tin như vậy, bây giờ chúng ta lại đi lần nữa, làm rõ mọi chuyện" Hắn nói.
"Anh định làm gì? Muốn lợi dụng trận pháp liên hoàn này sao?" Tiểu Tịch hỏi.
"Không, tình hình bây giờ đã thay đổi, không biết rõ mọi thứ trước, chúng ta không thể trực tiếp giết chết bò cạp." Cố Thanh Sơn nói.
Đại hán mặt đen đứng ở trong sa mạc không nhúc nhích.
Hắn ta rất phiền não.
Vừa rồi người kia là thế nào?
Tại sao hắn ta có thể thành thạo tận dụng năng lực không gian như vậy, chạy trốn ngay trước mặt mình?
Thật đáng tiếc, bởi vì sự xuất hiện của hình nhân ánh sáng, phần lớn sức mạnh của mình đã bị áp chế ở dưới sa mạc.
Nếu không, mình nhất định có thể bắt người này, vặn hỏi cách để rời khỏi cái thế giới này một phen.
Đang lúc hắn ta ảo não, người kia lại xuất hiện.
Cố Thanh Sơn cùng Tiểu Tịch lại xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
"Vợ và con tôi thật sự đã chết, mang tôi đi thôi, chúng ta rời khỏi cái thế giới này." Đại hán mặt đen lập tức nói.
Đây là lời giải thích mà hắn ta đã suy nghĩ rất lâu.
"Ngươi không phải bò cạp đen." Cố Thanh Sơn dứt khoát nói.
"Ồ? Làm sao thấy được?" Đại hán mặt đen nói.
"Bởi vì vừa rồi tôi đã tìm được hắn ta." Cố Thanh Sơn nói.
Đại hán mặt đen lắc đầu nói: "Không thể nào, tôi đứng sờ sờ ở đây, cậu thấy tôi giả mạo chỗ nào?"
"Tới đây.” Cố Thanh Sơn nói.
Đĩa bát quái trên tay hắn loé lên một đường linh quang.
Một giây kế tiếp, một tên đại hán mặt đen khác xuất hiện bên cạnh hắn.
Tên đại hán mặt đen này có dáng dấp giống y đúc với bò cạp đen bảo vệ mê cung, thậm chí ngay cả chút xíu khác biệt cũng không có.
Hai tên đại hán mặt đen nhìn chằm chằm vào nhau.
"Đây là tên giả mạo."
"Ngươi mới là giả mạo."
Bọn họ rống giận, gần như cùng nhau xông lên liều mạng một trận.
Âm thanh như tiếng nổ vang khắp bốn phương, không khí toả ra chấn động vô hình.
Hai người lui về chỗ cũ.
"Điều này sao có thể..."
Đại hán mặt đen bảo vệ mê cung thấp giọng nói.
Bất kể là khí thế, thực lực, phương thức chiến đấu cùng thói quen, đối phương đều giống hệt với mình... thậm chí kinh nghiệm trong chiến đấu của đối phương còn phong phú hơn mình một chút.