Tiểu Tịch nhìn sang hắn.
Hắn gật đầu.
Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Thật ra tôi vẫn luôn tò mò ăn uống là một cảm giác như thế nào."
Cô nâng bát lên, thật cẩn thận khẽ khàng nhấp một chút bên miệng bát.
"Hương vị thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn phát hiện bản thân mình thế mà lại có chút hồi hộp.
Từ khi hắn ra ngoài cho đến nay, nhiều năm trôi qua như vật nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác này.
Tiểu Tịch ngẩn người một lát.
Cô cúi đầu, lấy tay lau khóe mắt.
"Tôi...... Không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào nữa."
Cô vừa cúi đầu nói xong lại tiếp tục nâng bát.
Thế giới Lưu Sa, bàn tay khổng lồ màu xanh che kín toàn bộ mặt đất.
Cả bầu trời hoàn toàn bị bao trùm bởi Thực Ma trùng thượng cổ.
Vậy mà trớ trêu thay, đám người duy nhất tạm thời tránh khỏi những thứ này lại đang diễn một vở kịch giết chóc điên cuồng xưa nay chưa từng có.
Bọn họ tranh nhau mua những bảo vật quý hiếm, thu thập các loại vật tư.
Bọn họ như thể đang cố chứng minh rằng chỉ cần làm như vậy thì bản thân có thể sống lâu hơn người khác được một chút.
Thế mà một góc vắng vẻ nhất trong toàn bộ Tòa thành lơ lửng giữa không trung.
Lại là nơi tránh xa hỗn loạn, tạm thời giữ được bình yên.
Tiểu Tịch buông bát đũa, đã dùng cơm xong.
"Xin lỗi nhé, tôi ăn hơi nhiều." Cô đỏ mặt nói.
Cả một bàn nhỏ đầy đồ ăn đều bị cô quét sạch.
Cố Thanh Sơn cười nói: "Đừng ngại, mâm bát đều hết sạch là lời khen ngợi tuyệt vời nhất đối với người đầu bếp."
Tiểu Tịch: "Thật sao?"
"Ừ, không lừa cô đâu."
Cố Thanh Sơn thu dọn nồi và chén đĩa lại.
Hắn lại lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn, nhanh chóng chuẩn bị cho mình hai món đơn giản.
"Thật ra việc ăn uống cũng coi như là một cách để nhận thức thế giới, nó có thể sử dụng phương pháp dễ chịu nhất để cô cảm nhân được vẻ đẹp kỳ diệu của thế giới này."
Cố Thanh Sơn vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa nói.
Tiểu Tịch không nói gì mà chỉ ra sức gật gật đầu.
Đột nhiên một bóng người từ xa bay đến, nện một cú rất mạnh lên nền đất gần chỗ hai người đang đứng.
Màu đỏ tươi chảy ra từ trong thân thể, lập tức biến thành một vệt máu lớn ghê tớm.
Người này vẫn nằm bất động trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua, cầm chiếc đĩa đựng đồ ăn đã xào xong đi đến chỗ người nọ.
Tiểu Tịch cũng nhìn lướt qua người nọ, nói: "Hắn bị thương quá nặng, ý thức đã dần mơ hồ, toàn thân có nhiều vết thương trí mạng, chắc là khỏi cứu nổi rồi."
"Tôi biết."
Cố Thanh Sơn đáp lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt người nọ, cẩn thận đánh giá đối phương.
Người này mặc một bộ quần áo màu thẫm, nhìn qua có vẻ thuộc tổ chức công khai nào đó.
"Anh làm gì vậy?" Tiểu Tịch tò mò hỏi.
"Một cách khác để cảm nhận thế giới." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đưa tay đặt lên trán đối phương.
Thi triển Sưu hồn thuật!
Chỉ một chốc, người nọ liền mơ hồ mà chết đi.
Cố Thanh Sơn quay trở lại lấy nước rửa tay sạch sẽ rồi lại tiếp tục xào món thứ hai.
"Anh vừa rồi…" Tiểu Tịch lưỡng lự nói.
"Cái này gọi là Sưu hồn, là một loại thuật pháp của người tu hành, có thể đọc được quá khứ của một người dùng để thu hoạch càng nhiều tin tức." Cố Thanh Sơn nói.
Kẻ vừa rồi là một quân nhân xuất thân từ một đế quốc tinh tế, chính là tướng quân cấp cao của đế quốc, lần này lén đến chợ đen đầu cơ một đống súng ống đạn dược.
Thật sự hắn cũng cung cấp được một vài kiến thức lẫn tin tức, Cố Thanh Sơn nhận được thêm vài hiểu biết về khu Tranh bá.
Hai món ăn đã làm xong.
Cố Thanh Sơn xới một chén cơm rồi ngồi ăn một miệng lớn.
Tiểu Tịch ở bên cạnh im lặng suy nghĩ, nhịn không được lấy tay vỗ vỗ Cố Thanh Sơn.
"Có chuyện gì?"
Cố Thanh Sơn dừng đũa, hỏi.
Tiểu Tịch dán cái trán đến trước mặt hắn nói: "Nếu anh muốn biết chuyện gì ở thời thượng cổ, thật ra cũng có thể sưu hồn tôi, tôi biết nhiều chuyện lắm."
Cố Thanh Sơn vừa tức vừa buồn cười, vươn tay gõ vào cái trán của cô nói: "Sưu hồn tính nguy hiểm nhất định, tôi sẽ không tùy tiện sưu hồn của cô đâu."
"À, ra vậy, tôi còn tưởng sẽ giúp được anh cái gì chứ."
Tiểu Tịch ôm cái trán bị gõ đau quay trở về.
Nhìn bộ dạng tiu nghỉu của cô nàng, Cố Thanh Sơn cười nói: "Tiểu Tịch, nếu như tôi muốn biết chuyện gì thì có thể trực tiếp hỏi cô mà."
Tiểu Tịch vui vẻ nói: "Đúng vậy, biện pháp vừa đơn giản vừa an toàn như vậy anh cũng có thể nghĩ ra, thật thông minh."
Cố Thanh Sơn lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới đến một chuyện.
Nhìn ngó xung quanh thấy không có ai chú ý đến chỗ này, Cố Thanh Sơn liền bước vào một nhà hàng,
Ở phòng bếp phía sau lặng lẽ lấy ra đồng xu một trăm lẻ chín, thấp giọng nói: "Ướp lạnh đồ uống."
Tủ lạnh xuất hiện.
Hắn nhanh chóng lấy một chai rượu rồi lại thu tủ lạnh trở về.
Quay lại khu ăn uống lộ thiên, mở rượu vừa ăn vừa uống đến là thoải mái.
Tiểu Tịch vừa thấy thế liền hiểu ngay.
Hắn chắc là đang uống canh đây mà.
Ừm...... Bản thân mình cũng từng uống canh rồi, lại còn mất mặt đến mức uống sạch bách canh hắn làm.
Tiểu Tịch hơi đỏ mặt.
Cố Thanh Sơn liếc qua người cô, ngạc nhiên nói: "Ơ, mặt cô làm sao vậy?"
Tiểu Tịch cuống quít quay đầu nhìn về phía chợ đen, nói nhanh như gió: "Không có gì, tôi chỉ tò mò đám người đó khi nào mới có thể dừng lại."
"Bọn họ à....." Cố Thanh Sơn bị dời sự chú ý cũng nhìn phía chợ đêm.
Bảy tám loại khí tức mạnh mẽ đều tự chiếm cứ một khu vực, mỗi người trong bọn họ đều đang thăm dò lẫn nhau.
Nhìn qua thì đám cường giả này vẫn chưa thỏa mãn với số tài sản mà mình đã có.
Bọn họ khát vọng càng nhiều.
Cố Thanh Sơn nhíu mày nói: "Xem chừng còn phải đánh một trận nữa, chúng ta cứ ngồi đây một lát."
"Chỉ vì chiếm lấy vài thứ đồ của người khác mà lao vào tranh đoạt, đúng là mất mặt." Tiểu Tịch nói.
"Sẽ không, "
"Tuyệt cảnh như vậy biết đâu lại xảy ra chuyện bất ngờ." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Vừa dứt lời, một vầng sáng chói lọi chiếu sáng cả thế giới.
Hình nhân ánh sáng xuất hiện.
Nó là đại diện cao nhất của chúng thần, giờ đây đang xuất hiện trên bầu trời.
Tất cả mọi cuộc chiến đều ngừng lại.
"Chân Thần, tôi là kẻ hầu hèn mọn của người, xin hãy cứu lấy tôi." Có người bỗng hô lên.
Một gã tín đồ gần như quỳ rạp xuống mặt đất, lớn tiếng khóc gào: "Thần linh tôn quý, tôi là tín đồ thành kính của Thần, van cầu ngài hãy cứu tôi!"
Cảnh tượng giết chóc hung tàn trong chợ đen lập tức tan thành mây khói.
Nhóm cường giả trong tay dính đầy màu tươi chỉ trong nháy mắt đã biến thành một tín đồ thành kính, kẻ đại diện cho lòng tốt và cái đẹp.
Bọn họ quỳ trên mặt đất, dùng mọi cách để biểu đạt tín ngưỡng trung thành của bản thân đối với thần linh.
Cố Thanh Sơn vốn quen nhìn sóng gió, giờ khắc này cũng phải bật cười.
Hắn lẩm bẩm nói: "Thần không cứu rỗi những kẻ coi thường sinh mạng."
Đây là lời mở đầu của Thần điển sinh mệnh trong trí nhớ của vị tướng quân vừa rồi, Cố Thanh Sơn chỉ bỗng nhiên xúc động thốt lên.
Vị tướng quân kia chính là một tín đồ thành kính của Thần Sinh Mệnh, có thể đọc thuộc tám trăm vạn chương sách cầu nguyện, là một người vô cùng được mến mộ ở thủ đô của đê quốc.
Thế mà thời điểm hắn chết đi thì lại đang buôn bán súng ống đạn được chợ đen.
Toàn bộ Tòa thành lơ lửng giữa không trung được bao phủ bởi bầu không khí trang nghiêm, trong lúc mọi người vẫn đang tha thiết mà thành kính khẩn cầu, Hình nhân ánh sáng cuối cùng cũng mở miệng nói.
"Ta sẽ tạm thời ngăn chặn tà ác lan tràn, tranh thủ một chút thời gian cho các người."
Vầng sáng chói lọi phát ra từ trên người nó, chiếu rọi lên toàn bộ thế giới.
Ánh sáng này dường như có sức mạnh nào đó, bàn tay khổng lồ xanh cảm nhận được ánh sáng chói lọi này lập tức từ từ lùi về sa mạc.
Tai ương rốt cục được trì hoãn.
Đoàn người rộ lên một tràng tiếng hô hào ngợi ca.
Hình nhân ánh sáng lại mở miệng nói: "Hỡi những tín đồ của chúng thần, những tín chúng ngoan đạo, hỡi chúng sinh may mắn được Thần bảo hộ, các ngươi phải nhớ lấy những lời tiếp theo đây của ta.”