Người khổng lồ xám nhìn xuống đám tay sai của mình, lớn tiếng nói: “Được rồi, đầu tiên cho dù thế giới này bị làm sao thì trước tiên chúng ta cũng phải kiếm được tiền về tay đã!”
“Tất cả xuất phát. Đi giết người đàn ông kia!”
“Vâng! Lão đại!”
...
Cố Thanh Sơn từ từ bay xuống.
Bầu trời đã bị ma trùng phủ kín.
- - không, thực chất là toàn bộ thế giới đang bị ăn dần.
Toàn bộ thế giới nằm trong bụng của ma trùng, dần dần chìm vào một loại yên tĩnh kỳ diệu.
Loại yên tĩnh này giống như một khắc trước khi giông bão kéo đến.
“Cả nhà của Hạt Ma bị bắt đi rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đã có chuyện gì xảy ra?” Tiểu Tịch hỏi.
Cố Thanh Sơn liền kể lại toàn bộ quá trình một lần nữa.
“Thứ kia hình như là một loại thủ đoạn trói buộc của thần linh.” Tiểu Tịch trầm ngâm nói.
Cô biến thành người thật, rút một tấm thẻ từ trong hư không.
Thẻ triệu hoán, nữ hoàng Hạt Ma.
Tiểu Tịch nhìn vào tấm thẻ, nhưng bên trên không có bất cứ thứ gì.
“Không thể triệu hoán bà ấy được? Xem ra đã thật sự có chuyện gì đó xảy ra.” Tiểu Tịch cau mày, nói.
Cố Thanh Sơn nhìn tấm thẻ trống rỗng kia, không nhịn được hỏi: “Bà ấy cũng thuộc Đoạn Tội – là một trong số những tấm thẻ của bộ bài Chạy Trốn sao?”
“Không, bà ấy chỉ là sinh vật bên trong Vực Sâu Tội Lỗi, bởi vì, trước khi sức mạnh của tôi bị tan biến hết mà lại tiếp xúc với hơi thở của tôi nên đã tự nguyện cùng tôi ký kết khế ước thẻ bài.”
“Vực Sâu Tội Lỗi là cái gì?”
“Ở bên dưới chỗ cát lún, chỗ chứa đựng phong ấn của Vực Sâu – thần linh nuôi một số kẻ canh gác ở đó, để nếu phong ấn xảy ra chuyện thì những kẻ canh gác này có thể báo cáo tình hình kịp thời, cũng xử lý khẩn cấp trước.” Tiểu Tịch nói.
“Thần linh đã sớm không còn ở đây nữa rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế nên bọn họ sống ở Vực Sâu Tội Lỗi rất thoải mái, từ trước tới nay đều không cần phải đi ra thế giới bên ngoài.” Tiểu Tịch nói.
“Thế nhưng không ngờ rằng, ở trên người bọn họ thần linh còn bố trí hậu chiêu.” Cố Thanh Sơn thở dài, nói.
Hai người trầm mặc một lúc.
Cố Thanh Sơn đột nhiên giơ kiếm lên.
Tiểu Tịch cũng ném một tấm thẻ ra.
Đó là một thấm thẻ vẻ một cái túi lưới màu trắng.
[Tấm thẻ phòng ngự, túi lưới phản xạ! [
[Túi lưới phản xạ: Phản xạ lại toàn bộ công kích đầu tiên của kẻ địch. [
[Giải thích: Ăn miếng trả miếng!]
[Giải thích: Túi lưới này không thể phản xạ lại công kích Nhất Kích Tất Sát, không thể phản xạ lại công kích có thực lực hơn gấp ba lần của sứ giả Đoạn Tội!]
Đùng!
Tấm thẻ tan rã.
Một tấm lưới ánh sáng do dây thừng màu trắng tạo thành được hiện lên từ hư không.
Tấm lưới ánh sáng che chắn phía trước hai người, ngăn lại một luồng ánh sáng lấp lánh.
Luồng ánh sáng kia lọt vào túi lưới, dần dần kéo thẳng sợi thừng bằng ánh sáng, vẫn cứ thế xông tới trước mặt hai người.
“Không có chuyện gì, túi lưới còn chưa tới cực hạn lớn nhất, lần công kích này vẫn có thể phản xạ lại.” Tiểu Tịch nói.
Vừa dứt lời, luồng sáng bị ngưng tụ lại thành một quả cầu, đột nhiên đàn hồi trở lại.
Chỉ trong chốc lát, quả cầu ánh sáng biến mất trước mặt hai người.
Trên bầu trời ở phía không xa, đột nhiên sáng lên một ánh lửa rực rỡ.
Một chiếc phi thuyền bốc khói cuồn cuộn từ trên trời rơi xuống.
Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào chiếc phi thuyền kia.
Xem ra lần công kích trước chính là do chiếc phi thuyền kia đột nhiên đánh lén.
“Anh chọc phải ai à?” Tiểu Tịch hỏi.
“Không, nhưng có người muốn bắt chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ai muốn bắt chúng ta?” Tiểu Tịch tò mò hỏi.
“Đương nhiên là thần điện Tử Vong rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này Tiểu Tịch mới hiểu.
Cách đó không xa có mấy chục người rơi khỏi phi thuyền, bay trên bầu trời, nhanh chóng lao về phía hai người.
Khoảng cách giữa hai bên cũng không xa.
Những người kia rất nhanh sẽ bay tới trước mặt hai người, họ đang hình thành một vòng vây.
Tiểu Tịch hỏi: “Những người đang bay đến này nhìn qua cũng không giống thần quan lắm. Tại sao bọn họ lại muốn thay thần linh bắt chúng ta? Lẽ nào bọn họ là vũ khí kiểu mới của thần linh sao?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không, chỉ vì thần điện đã treo giải thưởng thôi.”
“Treo giải thưởng là cái gì?”
“...”
Cố Thanh Sơn lại hiểu thêm một điều về Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch biết rất nhiều bí mật thời thượng cổ, chiến đấu rất nề nếp, nhưng lại không hiểu lắm về những kiến thức đơn giản của thế gian.
Hắn liền giải thích ý của việc treo giải thưởng.
Trong lúc hai người nói chuyện thì một tên người khổng lồ toàn thân màu xám đã đi ra từ phía mấy chục người ở phía đối diện.
Trong tay hắn ta đang cầm một bức hình lệnh truy nã.
Hắn ta nhìn tờ lệnh truy nã rồi lại nhìn một nam một nữ ở đối diện, người khổng lồ xám gật đầu khẳng định.
Đã đúng mục tiêu.
Hắn ta nhanh nhẹn phân phó: “Lên! Giết hết!”
Thân là người dẫn đầu đội, từ trước tới nay hắn ta không cho rằng khi nhìn thấy kẻ đich còn phải nói cái gì.
Mệnh lệnh vừa được ra, toàn bộ đội săn tiền thưởng cùng nhau xông lên.
Tiểu Tịch nhanh chóng nói: “Thực lực anh quá kém, tự chăm sóc bản thân mình cho tôt là được. Tôi tới làm người tấn công chủ yếu.”
“Được.” Cố Thanh Sơn sảng khoái đồng ý.
Những người kia đúng là rất mạnh, nếu mình chỉ có một mình ở đây chỉ sợ rằng chỉ có thể chạy trốn.
Hắn mặc bộ chiến giáp thần uy vào rồi chuẩn bị chiến đấu.
Thân hình Tiểu Tịch lóe lên, cô cầm một tấm thẻ, ném về phía trước.
Cô lôi kéo phần lớn sức mạnh của đối phương.
Nhưng vẫn có khoảng bảy tám tên xông về phía Cố Thanh Sơn.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn quét qua.
Thế mà không có ai yếu hơn hắn cả.
Cường độ khí tức của những tên này chí ít cũng tương đương với tu sĩ thuộc cảnh giới Thiên Kiếp.
Có vài tên thậm chí còn tương đương với tu sĩ cảnh giới Thái Hư, Huyền Linh.
Thậm chí còn có một tên vượt qua Huyền Linh, thực lực đã gần với cảnh giới Loạn Tinh.
Cố Thanh Sơn cẩn thận tránh khỏi người kia, rút song kiếm ra, thình lình xuất hiện ở giữa ba tên yếu nhất.
Kiếm dài hơi động.
Truy Mệnh!
Hai tên lập tức mất mạng.
Một tên nhờ vào trực giác theo bản năng chặn kiếm của Cố Thanh Sơn lại.
Mấy tên khác lập tức cảnh giác.
“Cẩn thận! Kiếm của hắn có thể công kích từ khoảng cách xa.” Tên thợ săn tiền thưởng mạnh nhất nói.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài.
Bất ngờ ra chiêu như vậy mà chỉ giết được hai tên.
Đối phương không tới gần hắn mà lùi về phía sau, bắt đầu tấn công bằng phép thuật.
Tên thợ săn tiền thưởng mạnh nhất và hai tên võ sĩ cận chiến khác cẩn thận bảo vệ các pháp sư, để phòng ngừa Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện một lần nữa.
Các pháp sư dùng tốc độ nhanh nhất để phát động phát thuật.
Loạn đao hư không!
Quầng lửa bùng cháy!
Xạ tiễn cương trực!
Rách đôi không khí!
Hàn sương tấn công!
Các loại pháp thuật tỏa ra ánh sáng chói mắt xông hết về phía Cố Thanh Sơn.
- - pháp thuật đồng thời bắn ra!
Những pháp thuật này kết hợp với nhau rất tinh xảo, chặn đứng đường rút lui của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không thể không chuẩn bị phát động Di Hình Hoán Ảnh.
Đột nhiên, tên vẫn luôn không ra tay bắt đầu cử động.
Hắn ta mở miệng, nhanh chóng nói: “Quy tắc: Tất cả các pháp thuật lập tức trúng mục tiêu!”
Trong chớp mắt, những pháp thuật vốn đang có tốc độ cực nhanh kia biến thành một tia, thình lình lao vào Cố Thanh Sơn.
Ầm!
Cố Thanh Sơn trong chớp mắt bị đòn pháp thuật này bắn trúng, hắn nhanh chóng bay vào sa mạc lớn, cát bị hất lên tung tóe.
Cát đá tung trời dần tan đi.
Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu, đứng dậy khỏi cát.
Chiến giáp Thần uy tuy đã chặn được một đòn pháp thuật này, nhưng nó cũng đã bị vỡ.
Chiến thuật của đối phương chẳng những lão luyện mà còn rất thành thạo, mỗi một chức nghiệp đều được sắp xếp vị trí hợp lý, đột nhiên bị tấn công nên Cố Thanh Sơn vẫn trúng chiêu.
Với sức của một người mà đối kháng với những kẻ có thực lực mạnh hơn lại còn biết phối hợp, hiểu lẫn nhau như vậy vốn là một chuyện cực kỳ khó khăn.
- - huống hồ, đây là những tên thợ săn tiền thưởng của chuyên chiến đấu ở khu Tranh Bá.
Cố Thanh Sơn nở nụ cười.
Cả người hắn rung lên, chiến giáp rách nát khoác trên người vỡ vụn ra.