Nó mở miệng, tràn đầy sát ý nói: "Cậu là người đầu tiên có thực lực yếu hơn tôi nhưng lại đả thương được tôi."
"Trí tuệ và thủ đoạn của cậu, đáng giá để tôi dùng trạng thái nghiêm túc nhất để đối phó."
"Đến đây đi, hãy tranh tài với lão già tôi đây một phen nào."
"Đây là trận quyết đấu oanh liệt nhất trong cuộc đời của cậu và tôi, trong chúng ta chắc chắn có một người chết đi."
Người khổng lồ đứng trong hư không, bộc phát ra tiếng gầm gừ với ý chí chiến đấu sục sôi.
Ông ta đã chuẩn bị tâm lý đánh một trận tử chiến!
... Nhưng mà đối diện ông ta, tên Vương Thành giả mạo kia lại hoàn toàn không để ý tới ông ta.
Trong tay người kia đang cầm một mảnh vải đen, xem đi xem lại rồi lẩm bẩm: "Không xa... Hy vọng kịp."
Người khổng lồ dừng lại.
"Cậu có nghe thấy lời tôi nói lúc nãy không?"
Người khổng lồ tràn đầy tức giận hỏi lại.
Cố Thanh Sơn không hề đáp lại ông ta, xoay người nhanh chóng bay về phía chợ đen.
Hắn như một ngôi sao băng, dùng tốc độ cực nhanh phi hành trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Sau đó.
Hắn bay đi.
Ừ...
Hắn thực sự bay đi.
Toàn thân người khổng lồ cứng lại, đứng tại chỗ: "..."
"Tên khốn nạn nhà cậu!!!!!"
Người khổng lồ gầm hét lên.
Nó lại biến lại thành phi thuyền dùng năng lượng lớn nhất tăng tốc độ lên tới cực hạn.
"A a a a a, tên nhóc khốn khiếp, tôi muốn chém cậu thành muôn mảnh!"
Phi thuyền đuổi theo hướng Cố Thanh Sơn bay đi.
Mặc dù đây chỉ là một phi thuyền dùng để kéo hài cốt chiến thuyền cỡ trung, nhưng nó là sản phẩm của khu Tranh Bá, trải qua vô số lần thay đổi kỹ thuật nên cũng là một phi thuyền có đầy đủ hệ thống động lực cường đại.
Hơn nữa nó còn được thuyền trưởng có khả năng dung hợp kim loại và điều khiển khôi lỗi cải tạo.
Dựa vào tốc độ của nó hoàn toàn có thể đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Phi thuyền dùng hết tốc lực tiến về phía trước!
Chỉ chừng một phút, thuyền trưởng đã bắt được bóng dáng tên nhóc kia trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Có lẽ sẽ nhanh chóng đuổi kịp!
Thuyền trưởng hận tới mức cắn chặt răng.
Gã điều khiển phi thuyền vang lên một hồi tiếng rầm rầm đinh tai nhức óc, tiếp tục tăng tốc!
Đột nhiên, trên phi thuyền vang lên từng đợt tiếng cảnh báo.
Cùng lúc đó, tiếng rầm rầm càng ngày càng yếu.
Phi thuyền dần dần ngừng lại.
Mà bên cạnh Cố Thanh Sơn đã có một cô gái mặc áo xanh xuất hiện.
Vừa rồi trong phòng lái phi thuyền, lúc thuyền trưởng tự mình tiếp xúc và dung hợp với phi thuyền xuất hiện, Cố Thanh Sơn đã để nàng rời đi trước, chính là vì lúc này.
Cô gái áo xanh vỗ túi trữ vật, lấy ra một chiến hạm cứu sinh loại nhỏ... Đây là phi thuyền tốt nhất, năng lượng cũng đầy tràn.
Sơn Nữ nói: "Công tử, ngoại trừ chiến hạm cứu sinh này ra, ta đã theo ý người tháo dỡ phần lớn bộ phận năng lượng của phi thuyền rồi nhét vào túi trữ vật."
"Làm tốt lắm."
Cố Thanh Sơn leo lên chiến hạm cứu sinh loại nhỏ này, bắt đầu điều khiển, nổ máy.
"Khốn nạn! Đừng mong chạy thoát!"
Thuyền trưởng tức giận quát lên.
Gã từ phi thuyền nhảy lên thật cao bay về phía bên này.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng khởi động chiến hạm cứu sinh loại nhỏ này, hoàn tất việc nhập tọa độ.
Chiến hạm cứu sinh loại nhỏ vang lên một chuỗi âm thanh, bay về phía xa xa.
Sơn Nữ đứng lại chỗ.
Nàng nắm trong tay cả Lục Giới Thần Sơn kiếm và Triều Âm kiếm tiến lên đón thuyền trưởng.
"Không phải ông muốn chiến đấu sao?"
Nàng lạnh lùng nói.
Hai kiếm bộc phát ra kiếm ảnh trùng điệp lên nhau bọc lấy thuyền trưởng.
Ầm....
Ầm...
Sau mấy lần so đấu kịch liệt, hai người tách ra.
Thuyền trưởng nhìn Sơn Nữ, lại nhìn hướng chiến hạm cứu sinh loại nhỏ bay đi đã không còn bóng dáng, trong lòng biết bản thân không còn đuổi kịp.
Ông vô cùng tức giận mắng to: "Đồ nhát gan, ngay cả dũng khí đánh với lão già này một trận cũng không có!"
"Vậy là ông sai rồi." Sơn Nữ lạnh nhạt nói.
"Sự thật chính là như vậy, hắn cũng chạy trốn rồi còn gì, sai chỗ nào?" Thuyền trưởng âm trầm nói.
"Ông muốn chiến thì công tử phải chiến đấu với ông sao?"
"Công tử nhà ta rất bận rộn, sao có thời gian dây dưa với ông chứ." Sơn Nữ lắc đầu, mặt lạnh lẽo nói: "Nói lời này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của ông nhưng... Ông xứng sao?"
Vừa dứt lời, nàng biến mất trong tầm mắt thuyền trưởng.
Rồi ở một nơi cực kỳ xa phía trước, nàng hiện thân hình ra, sau đó biến mất lần nữa.
Ba lần biến mất rồi hiện ra liên tiếp nhau, đến cuối cùng là không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa.
Trong cả dòng chảy hỗn loạn của thời không chỉ còn lại một mình thuyền trưởng đứng ngơ ngác giữa không trung.
Quay ngược thời gian lại một chút.
Lúc Cố Thanh Sơn ẩn nấp trong con tàu vỡ nát mà lại bị Vương Thành triệu hồi ra.
Bên kia.
Ở ngoài khu Tranh Bá.
Thế giới Tháp Cao.
Chiến tranh thảm khốc chưa từng xảy ra đang dần đi vào hồi kết.
Ầm...
Ở vùng đất xa xa, tháp cao nối liền trời đất ầm ầm đứt gãy.
Tháp Cao Tri Thức của chúng thần bị hủy diệt.
Một giọng nữ bén nhọn vang vọng cả thế giới: "Sinh linh do chúng thần sáng tạo ra, các người hoàn toàn không biết gì là tuyệt vọng."
Một giọng nam điên cuồng vang lên theo: "Giá trị duy nhất của các ngươi chính là chất dinh dưỡng ẩn chứa trong linh hồn!"
Tiếng ngâm nga với âm lượng siêu cao đồng thời bộc phát trong tiếng nam nữ vừa rồi: "Linh hồn! Hãy hiến linh hồn của các ngươi cho ta, a a a a..."
Trong tiếng rít chói tai, quái vật kia đứng ở vị trí trung tâm chiến trường há to miệng.
Mọi người đang còn chiến đấu nối nhau ngã xuống đất.
Linh hồn từ thân xác bọn họ bay lên trời rồi bị hút vào trong miệng quái vật kia.
Trên toàn bộ chiến trường, vô số linh hồn nối đuôi nhau bay về phía quái vật.
Chỉ có người của học viện Thần không sợ loại hấp hồn này, ngoại trừ bọn họ những người khác đều lâm vào tuyệt cảnh khủng bố trước nay chưa từng có.
Các cường giả từng xưng bá chín trăm triệu tầng thế giới cũng bó tay với chuyện này.
Bọn họ từ bỏ việc đối đầu với học viện Thần mà bộc phát ra công kích mạnh nhất của bản thân, toàn lực nện lên quái vật kia.
Chỉ là công kích của bọn họ không có chút tác dụng nào.
Quái vật vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó duy trì việc hấp hồn liên tục.
Thậm chí có không ít cường giả cấp Bá Chủ cũng không thể nào ngăn cản loại lực hút này, linh hồn không ít người thoát khỏi thân thể bay vào trong miệng quái vật.
Mà người có năng lực chống lại thì cũng lâm vào tuyệt cảnh trước nay chưa từng có.
Mỗi một giây đồng hồ qua đi, thân thể của bọn họ sẽ phải chịu một lần tàn phá mãnh liệt.
Gần như là trong khoảnh khắc thân thể bọn họ bị sức mạnh vô hình hủy diệt, linh hồn không còn nơi nương náu.
Mãi cho tới khi thân thể bị hủy diệt, linh hồn của bọn họ mới không thể chống lại việc hấp hồn của quái vật, trực tiếp bị quái vật hút lấy ăn tươi.
Trên cả chiến trường, người còn sống càng ngày càng ít.
Kết cục của chín trăm triệu tầng thế giới dường như đã gần ngay trước mắt.
Đột nhiên, một mảnh hào quang xanh thẳm tựa như biển lớn bao phủ toàn bộ chiến trường.
Nhóm linh hồn được mảnh hào quang xanh thẳm này chiếu rọi đột nhiên được tự do.
Thuật hấp hồn của quái vật lập tức bị cắt đứt.
"Là ai! Mà dám phá đám ta ăn cơm!"
Tiếng nam nữ cùng nhau giận dữ quát lên.
Nhóm người còn sống trên chiến trường thì nhao nhao hô lên từng tiếng ngạc nhiên.
"Nữ sĩ Hắc Hải!"
"Nữ sĩ Hắc Hải, người đã tới!"
"Chúng ta được cứu rồi."
"Xin hãy thống lĩnh chúng tôi chiến đấu!"
Nghe giọng nói của mọi người, trong hư không vô biên vang lên một tiếng thở dài.
Bên tai những người còn may mắn sống sót nhanh chóng vang lên một câu dặn dò: "Ta sẽ đưa các ngươi vào khu Tranh Bá, bình chướng thần uy mà bảy Thần bố trí ở nơi đó sắp được kích hoạt, toàn bộ khu Tranh Bá sẽ được che giấu."
"Ngàn vạn lần không được rời khỏi khu Tranh Bá, bởi vì trong toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới thì chỉ có khu Tranh Bá có thể tạm thời may mắn tránh khỏi!"
"Các ngươi phải bảo tồn thực lực, sống sót mà tìm ra biện pháp đối phó với nó."
Những người còn sót lại đắm mình trong ánh sáng xanh thẳm, chung quanh thân thể nhanh chóng có một tầng tuyết xanh đậm ngưng kết lại.