Mặc kệ Tạ Đạo Linh lại có bao nhiêu người chống lưng ở trong Liên Minh, mặc kệ nàng chiến đấu lợi hại đến mức nào, chỉ cần bắt được điểm yếu nàng tự ý dung hợp hai thế giới trở lên, là có thể trực tiếp khiến nàng vạn kiếp bất phục.
"Cái này còn có gì phải cân nhắc, nếu nàng không có danh ngạch, vậy thì phải chết." Người kia nói dứt khoát.
Hắn nhìn phía Tạ Đạo Linh, có chút tiếc hận nói: "Ngươi muốn tự sát hay là ta ra tay?"
Tạ Đạo Linh cảm nhận được sức mạnh mênh mông không thể kháng cự trên người đối phương, nhanh chóng suy xét ở trong lòng.
Không được, cho dù dốc toàn lực ứng phó cũng không được.
Thật sự là kém quá xa, nếu như mình bất chấp cùng phát động vong xuyên, nói không chừng còn có thể rước lấy nhiều cường giả cấp bá chủ hơn.
Nếu như vậy, cả thế giới đều sẽ bị hủy diệt.
Nàng ngầm thở dài, hành lễ: "Chết cũng không sao cả, không biết các hạ có thể cho ta một chút thời gian bàn giao giao hậu sự hay không?"
Người đàn ông nói: "Trọng Tài của chín trăm triệu tầng thế giới tuyệt không cho phép bất kỳ thế giới nào, bất luận kẻ nào phản kháng, một chút tình người cơ bản nhất thì vẫn phải có, ta có thể cho ngươi một chút thời gian xử lý hậu sự, xin xong sớm!"
Tạ Đạo Linh nói: "Đa tạ!"
Nàng khẽ động linh lực toàn thân.
Ầm!
Trong không trung, tất cả đóa hoa hóa thành bột phấn, bức tượng thần cổ xưa kia chậm rãi mở mắt.
Sát khí của Tạ Đạo Linh khóa lấy tám tên trưởng lão.
Tám tên trưởng lão cả kinh kêu lên: "Đại nhân, tuyệt đối không thể như vậy, đây không phải là nàng bàn giao hậu sự, đây là nàng muốn đồng quy vu tận cùng chúng tôi."
Người đàn ông nhíu nhíu mày, ngược lại cũng có chút khó xử.
Lúc này Tạ Đạo Linh đang nhanh chóng truyền âm, nói lời cuối cùng với Cố Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, vừa rồi con đã làm đúng, không nên hối hận tự trách!"
"Sau khi ta chết, con dẫn mọi người sống sót, không cần phải xen vào sự tình của Liên Minh Tu Hành nữa!"
"Ta có một pháp thuật bí mật, có thể tạm thời giấu bí mật thế giới của chúng ta ở..."
Lời của nàng đột nhiên bị Cố Thanh Sơn cắt đứt.
"Sư tôn, người sẽ không chết." Cố Thanh Sơn nói.
"Hả?" Tạ Đạo Linh nhíu mày.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nở nụ cười: "Chúng ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Hắn lướt qua Bách Hoa tiên tử, đi về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông kia liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn, vốn ban đầu còn không chú ý, nhưng tựa như nhớ tới cái gì, ánh mắt thu hồi lại, chăm chú nhìn lại một chút.
Người đàn ông ngạc nhiên nói: "Ô! Sao cậu lại ở chỗ này? Tên ma cờ bạc Barry kia đâu?"
"Này, Trần Vương, không ngờ có thể ở nhìn thấy anh ở đây." Cố Thanh Sơn cười nói.
Ngày xưa khi còn ở Abruzzo, lúc các cường giả bái kiến Nữ vương chim Kinh Cức, Barry từng dẫn Cố Thanh Sơn tới gặp một đám bằng hữu, giới thiệu cho hắn.
Lúc đó thì có vị Trần Vương này.
Barry vốn là lão đại trong rất nhiều nhân vật cấp Bá Chủ, lần này mang theo một tiểu huynh đệ tới làm quen với mọi người, mọi người đương nhiên cũng rất nể mặt.
Kết quả Cố Thanh Sơn không luống cuống chút nào, tu vi cũng xem là đứng đầu trong đám người đồng lứa, rất tự nhiên, cũng không làm ra vẻ, nói chuyện cực kỳ thú vị, trò chuyện tương đối hợp ý với mọi người.
Khi đó, những cường giả này có ấn tượng tốt đối với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng theo đó thành công tiến vào phạm vi "Thiết Quyền" của Barry.
Tên Trần Vương kia nói: "Gần đây không nhìn thấy Barry ở sòng bạc, ta nghe nói hắn và Mèo Con đều theo chú đi nghỉ phép."
"Đúng vậy, ở chỗ tôi không có thứ tốt gì, nhưng đồ ăn thức uống coi như hợp với bọn họ, cho nên bọn họ rất thoải mái."
"Cố Thanh Sơn nói, quay đầu nháy mắt cho Tạ Đạo Linh, ý bảo nàng tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Bọn họ lại đang ăn chịu khắp nơi hả?" Trần Vương cười nói.
"Đương nhiên không phải, tôi thanh toán mà." Cố Thanh Sơn vỗ ngực.
"Ah! Phải không? Lúc nào cũng dẫn tôi đi vui đùa một chút nhé?"
"Ha ha, không thành vấn đề, lần sau đi nhất định sẽ đón anh đi."
Trần Vương gật đầu, nói: "Tôi bị Trọng tài triệu hoán ra, thực sự là phiền, đánh bài cũng không được an bình. Chú ở đây làm gì?"
Cố Thanh Sơn nói: "Sau khi tôi sắp xếp cho Barry và Mèo Con xong, có chút không yên lòng với sư tôn mình, bèn quay lại trở lại thăm một chút."
"Sư tôn chú?"
Trần Vương nghiêng nghiêng đầu, nhạy bén nhìn phía Tạ Đạo Linh.
Cố Thanh Sơn liền giới thiệu: "Đúng vậy, đây là sư tôn tôi, Tạ Đạo Linh. Sư tôn, vị này chính là Giới chủ từ tầng ba trăm chín mươi đến sáu trăm sáu mươi sáu, cũng là cường giả cấp Bá Chủ, khách quen của câu lạc bộ chúng con, Trần Vương các hạ."
Tạ Đạo Linh thu trường tiên, chắp tay chào: "Bái kiến các hạ."
Lần này Trần Vương bèn đáp lễ nghiêm túc, khách khí nói: "Vừa rồi có chỗ đắc tội, xin lỗi xin lỗi!"
Hắn có chút trách cứ: "Thanh Sơn, tại sao vừa rồi thằng nhóc nhà chú không nói, khiến ạnh đây còn làm chuyện dư thừa."
Hắn tự tay điểm liên tục trong không trung.
Dần dần, trong đại điện vô số ánh sang đen ngưng tụ thành từng sợi, xuất hiện rậm rạp chằng chịt.
Càng khiến người ta rợn cả tóc gáy chính là, những sợi khí đen này dính liền ở trên thân thể Tạ Đạo Linh và tám tên trưởng lão mà không có tiếng động nào.
Tạ Đạo Linh, tám tên trưởng lão kinh hãi nhìn những sợi đen toả ra tia sáng quỷ dị này.
Bọn họ cẩn thận nhớ lại, phát hiện mình hoàn toàn không có cảm giác gì.
Những tia sáng màu đen này ẩn náu từ lúc nào, dính vào thân thể của mình từ lúc nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Cùng với việc Trần Vương điểm vào không trung, tia sáng màu đen vây quanh Tạ Đạo Linh lần lượt bị thu vào ngón tay của hắn không còn chút nào.
Trần Vương vừa thu tia sáng màu đen, vừa giải thích: "Thật ra tôi không thèm để ý đến tám tên ăn hại kia, mấu chốt là pháp thuật của sư phụ chú, chính là Nhân Quả thần kỹ đó, có thể vượt cấp để đả thương người, tôi không thể không phòng."
"Xin lỗi, làm phiền ngài rồi!" Tạ Đạo Linh áy náy.
"A, không phải, thật ra là tôi làm phiền cô."
Trần Vương nhanh chóng giải thích: "Tuyệt Vọng Chi Tầm của ta có thể sẽ có chút lực lượng lẻ tẻ lưu lại ở quanh người cô, tiếp tục làm phiền cô một hai canh giờ."
"Trong khoảng thời gian này, rất có thể cô sẽ bắt đầu sinh một số ý niệm u tối trong đầu, chỉ có điều với tâm chí tu hành của cô, hẳn có thể chống lại nhanh thôi."
Hắn lại nhìn phía Cố Thanh Sơn, oán giận nói: "Sao chú không chui ra sớm?"
Cố Thanh Sơn không biết nói gì.
Rõ ràng là ngươi vừa đến đã giả bộ thâm trầm, mãi đến khi ta đi ra mới chú ý tới ta, điều này có thể trách ta sao?
Nhưng hắn cũng không nói lời này, chỉ cười nói: "Chuyện Trọng tài, Trần ca huynh xem phải làm sao bây giờ?"
Mặt Trần Vương lộ vẻ suy tư.
Tạm thời không nói gì.
Cố Thanh Sơn thấy hắn hình như có chút hơi khó xử, bèn nói: "Nếu Liên Minh Tu Hành không cho sư tôn đệ danh ngạch, vậy danh ngạch cứ tính cho câu lạc bộ Chính Nghĩa Thiết Quyền."
"Vậy cũng không tốt lắm." Trần Vương khổ sở nói.
"Có khó khăn gì sao?" Cố Thanh Sơn trở nên nghiêm túc.
Trần Vương thở dài, nói: "Chuyện ngày hôm nay, cuối cùng là trách tôi vội vã trở về đánh bài, cho nên không chấp pháp cẩn thận."
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Trần Vương tiếp tục nói: "Kỳ thực chuyện này của Liên Minh Tu Hành, ai không rõ ràng chứ? Sư tôn chú đã dính vào, tôi sẽ liền cẩn thận nói một chút, để cho mọi người đều biết."
Hắn ta thoải mái nói: "Vài chục năm gần đây, vất vả lắm Liên Minh Tu Hành mới xuất hiện một Đạo quân có hi vọng lên cấp Bá Chủ. Kết quả ở ranh giới an nguy của liên minh, Đạo quân kia bị tập thể bỏ phiếu đẩy ra ở tiền tuyến, Đạo quân đối mặt vô số Nhập Ma giả, cuối cùng rốt cục không chịu nổi, bị phế."
"Đạo quân kia cũng thông minh, tuyển tài năng mới, còn mình thì từ chức, sau đó chủ động đi giết Nhập Ma giả, đồng quy vu tận cùng quân địch, như vậy ai cũng không thể đối phó người kế tục hắn, chính hắn cũng có thể giữ được hồn phách mình."