Thế giới Thần Võ, thế giới Tu Hành, thế giới Nguyên Bản đều từ thế giới Lục Đạo mà hình thành.
Điều đặc biệt duy nhất là trong thế giới Tu Hành là chẳng biết Thiên giới đã đi đâu.
Chẳng lẽ là bị đánh nát hoàn toàn rồi?
Cố Thanh Sơn không nghĩ nữa, tiếp tục hỏi: "Ta chỉ độ kiếp ở nơi này mà thôi, tại sao lại có thể thu hút tất cả mọi người tới đây?"
Nói tới chuyện này thì sắc mặt của Ninh Nguyệt Thiền trở nên nghiêm túc: "Bởi vì chúng ta đã không cho phép tu sĩ của thế giới khác tới thế giới của chúng ta."
"Tại sao lại vậy?"
"Cái người giả mạo huynh đó, đã có được lượng lớn tình báo về thế giới của chúng ta, tới tận khi hắn ta gặp được hai người sư muội của huynh thì mới bị phát hiện."
"Các người có bắt hắn ta ngay tại chỗ hay không?"
"Không, chúng ta sợ người của thế giới khác sử dụng thủ đoạn mà chúng ta không hiểu rõ chạy thoát, cho nên không vạch trần hắn ta, đợi tới khi sư phụ huynh trở về mới thông báo cho sư phụ huynh."
"Sư phụ ta tự mình ra tay sao?"
"Đúng."
Cố Thanh Sơn hơi tò mò hỏi: "Chẳng lẽ người đó rất giống ta sao?"
Ninh Nguyệt Thiền vuốt cằm: "Tổ chức của hắn ta vẫn rất có tâm, ngay cả binh khí của huynh cũng bị bọn họ làm nhái, thậm chí còn có cả một cái cung Dạ Vũ nữa - chỉ là rất ít khi sử dụng thôi, đương nhiên là không có người nào để ý tới điểm này cả, ngay cả ta cũng vậy."
"Vậy tại sao cô có thể phát hiện hắn ta không phải là ta?"
"Đưa hai người ra so sánh thì hắn ta quá hoàn mỹ, rất cẩn thận, quan tâm tới mọi người, khi nói chuyện thì càng làm người ta cảm thấy vui vẻ."
"... Cô đang phê bình ta đúng không?"
"Không phải, thế nhưng sự thật thì huynh kém hơn thật."
Ninh Nguyệt Thiền vừa cười vừa nói.
Giống như là nàng vừa nhớ tới cái gì đó, lại nói tiếp: "Sư muội của huynh là Tình Nhu và Uyển Nhi đã từng nói với ta, người kia có vẻ giống huynh nhưng các nàng nghi ngờ đó không phải là huynh."
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hóa ra Tình Nhu và Uyển Nhi đã gia nhập Bách Hoa tông sau khi trở về từ thế giới Huyền Không.
Ngày xưa, hai nàng đều là con cưng của trời, ở thế giới của các nàng cũng được gọi là xuất sắc nhất, điều bất hạnh duy nhất đó là bị thế giới Huyền Không xâm chiếm cho nên vận mệnh trôi nổi bấp bênh.
Hai người đã cùng Cố Thanh Sơn kề vai chiến đấu, cùng nhau đối mặt với nhiều hoàn cảnh nguy hiểm.
Ở trong quá trình này, dần dần Cố Thanh Sơn cũng dần thừa nhận hai người này.
Hiện tại, hai người được Bách Hoa tiên tử cho phép mà gia nhập Bách Hoa tông làm Cố Thanh Sơn rất vui mừng.
Thế nhưng... Người kia có lẽ đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, có tự tin đóng giả mình một cách hoàn hảo, tổ chức của hắn ta cũng đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, khi thấy mọi việc đều ổn thì mới để hắn ta tới thế giới này.
Thế nhưng hắn ta có thể lừa gạt được phần lớn người, lại bị ba nữ nhân nhìn ra vấn đề.
Kỳ lạ như thế sao?
"Tại sao hai người họ lại biết được người kia không phải ta chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền không trả lời Cố Thanh Sơn.
Nàng đang nhớ lại những lời nói của Tình Nhi và Uyển Nhi thì vẫn thấy thú vị.
Liếc nhìn Cố Thanh Sơn, ánh mắt của nàng có mang theo một tia dịu dàng.
Nàng không trả lời câu hỏi của Cố Thanh Sơn mà lại nói: "Lúc đó, mặc dù người kia rất giống huynh nhưng ta lại cảm thấy hắn ta không phải huynh."
"Ta cũng không biết tại sao lại thấy hắn ta không phải huynh nữa."
"Thế nhưng khi huynh thật sự trở về, ta đã hiểu ra rồi."
"Cô còn muốn phê bình ta tiếp sao?" Cố Thanh Sơn hơi khó chịu.
Ninh Nguyệt Thiền lắc đầu, nói tiếp: "Thực sự thì trong trận chiến đấu vừa nãy, huynh vừa nói ta đánh lén, vừa lùi lại phía sau thì ta đã cảm thấy huynh thật sự đã trở về rồi."
"Sau đó huynh lại cầm Long Tiền Lệ ra, lấy lòng ta thì ta càng chắc chắn huynh là thật."
"Ta lấy lòng cô sao?"
Ninh Nguyệt Thiền dịu dàng nói: "Đương nhiên, huynh sợ đao ý của ta - đao của ta chưa từng nương tay, mà khi huynh dùng kiếm thứ nhất lại tránh đao ý của ta - huynh sợ mình làm ta bị thương."
Cố Thanh Sơn yên lặng, lắc đầu thở dài: "Khó trách người kia không thể lừa gạt được cô."
Đúng lúc này, phía chân trời có một chiếc thuyền bay tới.
Chiếc thuyền bay này rất thu hút ánh nhìn, bởi vì bên ngoài của nó được vẽ lên chữ "Lâu" bằng sơn xanh, nét chữ như rồng bay phượng múa.
Cố Thanh Sơn nhìn chiếc thuyền này mà cười: "Cái thuyền này là của sư huynh ta, bọn họ đã tới rồi."
Ninh Nguyệt Thiền gật đầu, nói: "Người của tông môn huynh đã tới thì ta đi đây."
"Cô đi đâu vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta còn phải đi tuần tra, không được để cho tu sĩ nào của thế giới khác tới thế giới của chúng ta được, ít nhất là trong hai ngày này."
"Hai ngày này sao?"
"Đúng, hội trưởng lão của liên minh Tu Hành Vạn Giới được tổ chức tại tông môn huynh, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ thế giới này trong khi hội nghị diễn ra."
Hội trưởng lão của liên minh Tu Hành!
Cố Thanh Sơn nghĩ về ý nghĩa của chuyện này.
"Cô đã có công vụ thì đi làm việc đi, tối nay chúng ta trò chuyện tiếp." Cố Thanh Sơn nói.
"Ừ."
Ninh Nguyệt Thiền nhìn hắn thật lâu sau đó bay lên không trung.
Nàng dẫn theo các tu sĩ tuần tra rời đi.
Một chiếc phi thuyền rời đi thì một chiếc phi thuyền khác lại tới gần.
Không nhìn thấy Tần Tiểu Lâu.
Mà lại có hai mỹ nữ tuyệt đẹp chầm chậm hạ xuống, đứng trên mặt hồ.
Tình Nhu rất dịu dàng và yên tĩnh, còn Uyển Nhi lại hoạt bát và đáng yêu.
Cố Thanh Sơn mỉm cười nhìn về phía hai nàng.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, lúc này lại nghĩ tới đoạn thời gian ở thế giới Huyền Không lại cảm thấy như cách lúc đó đã rất xa xôi.
Cũng đã lâu rồi không được gặp hai nàng.
Cố Thanh Sơn chuẩn bị nói chuyện thế nhưng hai nữ tử lại hành động trước.
Uyển Nhi bay tới trước mặt hắn, cầm lấy tay của hắn rồi nói với giọng hồn nhiên: "Công tử, rất lâu rồi huynh chưa trở về, muội rất nhớ huynh."
Tình Nhu cũng nhẹ nhàng mà bay tới, nắm lấy tay áo của Cố Thanh Sơn, ánh mắt trong veo như nước.
Nàng nói khẽ: "Công tử, huynh có nhớ muội và Uyển Nhi muội muội hay không?"
Cố Thanh Sơn hoang mang mà lùi lại mấy bước, nói bằng giọng kinh ngạc: "Hai người bị làm sao vậy?"
Hai nữ giật mình, nhìn nhau rồi sắc mặt bình tĩnh lại.
Tình Nhu nở nụ cười, nói: "Hóa ra thật sự là ngài, xin lỗi, chúng ta chỉ đang thăm dò, sợ lại thấy một tên giả mạo nữa thôi."
"Hì hì, bây giờ nên gọi là sư huynh." Uyển Nhi cũng cười.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện.
"Lúc trước các người dùng cách này để kiểm tra người giả mạo kia sao?" Sắc mặt của hắn trở nên rất kỳ lạ.
"Đúng vậy, sau khi hắn ta trở về thì ta và muội muội đều cảm thấy hắn ta rất nhiều điểm lạ lùng." Tình Nhu nói.
"Cho nên chúng ta sử dụng thủ đoạn nhỏ này, đùa giỡn với hắn ta thì đã biết thật hay giả." Uyển Nhi nói.
Cố Thanh Sơn lo lắng mà hỏi: "Các người không bị làm gì chứ?"
"Yên tâm, chúng ta làm sao có thể chịu thiệt được." Uyển Nhi xua tay mà nói.
"Phản ứng của hắn ta khác ta như thế nào?" Cố Thanh Sơn rất hào hứng mà hỏi.
Uyển Nhi cười đáp: "Dựa vào ngôn ngữ và cử động của hắn, hẳn là..."
Tình Nhi ho một tiếng, kéo tay áo của Uyển Nhi lại.
Uyển Nhi ngậm miệng lại không nói nữa.
Thế nhưng khi nàng nhìn qua Cố Thanh Sơn thì trong mắt chứa đầy ý cười.
"Hắn hẳn là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Uyển Nhi muội muội cảm thấy người kia hẳn là kẻ xấu." Tình Nhu nói.
"Đúng, không phải là người tốt." Uyển Nhi gật đầu nói theo.
Trên mặt hồ.
Thái độ của Tình Nhu và Uyển Nhi trở nên thân thiết hơn nhiều.
Nếu như không có người đàn ông trước mặt này, đừng nói là tự do, ngay cả mạng sống của các nàng cũng chưa chắc đã giữ được.
Trong thời gian mấy người ở chung, đối phương đã có được sự tin tưởng và lòng kính nể của hai người.
Uyển Nhi vội vàng nói: "Công... à quên, sư huynh, lúc đó huynh đi theo Hồ ly trắng, tới thế giới của nó sao?"
Cố Thanh Sơn nở một nụ cười khổ.
Hồ ly trắng?
Hồ ly trắng ở trước mắt Tiểu Điệp có thể sống mấy giây đây?